Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 597: Hôn Sự (1)

Chương 597: Hôn Sự (1)Chương 597: Hôn Sự (1)
"Đêm nay bệ hạ nghỉ ở chỗ của Thục phi nương nương."
Lúc tiểu thái giám trả lời đầu cúi thấp xuống. Ánh mắt của hoàng hậu tối sầm, nhìn đi, đây chính là đế vương, có rất nhiều nữ nhân, chứ chẳng riêng gì nàng ta.
Nàng ta xua tay bảo tiểu thái giám ra ngoài.
Nàng ta nằm trên giường, cả đêm không ngủ. Hai mắt mở tròng tròng cho đến tận sáng, nàng ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, từ đêm tối cho đến khi nhìn thấy trời sáng. Trong lòng không biết đang nghĩ chuyện gì.
Ngày hôm sau.
Cửa phòng được mở ra, từng người bê đồ dùng vệ sinh cá nhân vào, hoàng hậu nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy, nàng vẫn còn trẻ mà sao đến cả niềm vui của cuộc sống cũng không cảm nhận được?
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, nàng ta lại ngồi ngây người một chỗ hồi lâu, sau đó nói: "Hoàng thượng hẳn là đã hạ triều rồi đúng không."
Người bên cạnh nghe vậy liên vội vàng bước lên và đáp: "Đã hạ triều rồi à, bây giờ đang ở trong ngự thư phòng."
"Vậy chúng ta đi xem thế nào."
Hoàng hậu nói rồi liền đứng lên, người bên cạnh dường như vẫn muốn nói gì đó, mở miệng nhưng vẫn không nói ra được câu nào.
Bên ngoài ngự thư phòng, hoàng hậu nói với thái giám canh ở bên ngoài: "Công công, hoàng thượng có ở trong không? Ta muốn gọi ngài ấy."
Công công khó xử nói: 'Hoàng thượng ở bên trong, nhưng bây giờ Thục phi nương nương đang bầu bạn ở trong, hoàng hậu nương nương muốn vào thì để nô tài vào bẩm báo một tiếng." Nghe thấy Thục phi ở trong cùng với hoàng thượng, trong lòng nàng ta có một loại cảm giác không nói ra được, ánh mắt của nàng ta cũng có chút thay đổi, cuối cùng lắc đầu nói: "Nếu Thục phi ở bên trong thì ta không làm phiền nữa, ngươi cũng không cần nói với bệ hạ là ta tới đây."
"Vậy nô tài cung tiên hoàng hậu nương nương."
Nàng ta cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, hoàng thượng là phu quân của nàng ta, nhưng ngài ấy cũng là phu quân của bao nhiêu nữ nhân ở trong cung. Nếu như từ lúc bắt đầu, bản thân lựa chọn trải qua cuộc sống của một người bình thường thì bây giờ có phải là đã khác rồi không.
Không, chẳng có gì khác cả, trong nhà của các quan đại thần không phải là cũng tồn tại thê thiếp hay sao, nếu như là là thường dân, không có bất cứ thân phận địa vị gì thì có khả năng là đến trang phục mặc trên người cũng có quy định, làm sao còn được ăn sung mặc sướng, bản thân từ nhỏ đã được bảo vệ như vàng như ngọc mà lớn lên, bản thân không thể nào gả cho một người dân thường được.
Hơn nữa, những khuê tú từ nhỏ lớn lên cùng mình bây giờ làm gì có người nào nhìn thấy mình mà không phải quỳ xuống dập đầu hành lễ, nếu như chỉ là một dân thường thì cũng chẳng biết ai phải dập đầu hành lễ ai.
Nếu như đã lựa chọn rồi thì bản thân không nên hối hận, bởi vì thế gian căn bản không có thuốc hối hận để uống. Cô thâm ám thị cho chính mình hết lân này đến lần khác, không hối hận, không hối hận.
Sẩm tối, hoàng đế tới cung của nàng ta, nàng ta rất vui, đang nhận lấy trà mà cung nữ đã pha sẵn dâng lên hoàng thượng thì đột nhiên hoàng thượng hỏi: "Nghe Tiểu Đức Tử nói, hôm nay nàng tới ngự thư phòng tìm trãẫm, có chuyện gì sao?"
Hoàng hậu mỉm cười, vừa đưa trà cho ngài ấy vừa nói: "Chẳng phải là vì Trân Trân sao, hôm qua thần thiếp vê phủ thừa tướng, phụ thân muốn tìm một hôn sự tốt cho Trân Trân, bệ hạ người cũng biết, Trân Trân vẫn luôn thích Thiên Vũ Hàn vương gia, vì thế thiếp tìm bệ hạ để hỏi bệ hạ có ý kiến như thế nào." Hoàng thượng nhận tách trà và uống một ngụm, sau đó nhìn hoàng hậu cười mà như không cười, nói: "Nàng muốn nói gì cần gì phải vòng vo, chẳng phải là nàng muốn hỏi trẫm có dự định gì vê chuyện hôn sự của Thiên Hàn? Có thể hứa hôn cho muội muội của nàng hay không hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận