Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 322: Giảm Gánh Nặng (2)

Chương 322: Giảm Gánh Nặng (2)Chương 322: Giảm Gánh Nặng (2)
Lúc này, Thiên Vũ Hàn đã lên xe rời đi.
"Quản gia, tại sao ngươi lại ngăn cản ta?" Tiểu Lục nói với quản gia.
Quản gia nhẹ nhàng thở dài khi nghe hắn ta hỏi như vậy.
"Vương gia làm như vậy là vì tốt cho ngươi. Yên tâm, hoàng đế sẽ không làm gì vương gia đâu. Nhưng nếu ngươi đi thì sẽ khác. Ngươi chỉ là một người hầu, nếu ngươi đi thì hoàng đế nhất định sẽ kết tội ngươi!" Quản gia nói với hắn.
Tiểu Lục nghe quản gia nói vậy thì thấy sửng sốt ngay.
"Sao ta không nghĩ tới chuyện này nhỉ?" Tiểu Lục nói với quản gia.
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, vương gia sẽ không sao đâu, ngài ấy sẽ sớm về thôi."
Nói xong, quản gia đưa Tiểu Lục trở về phủ. Trên đường đến thao trường, Thiên Vũ Hàn đang suy nghĩ về sự việc năm đó.
"Ai là người đã tiết lộ bí mật?" Hắn cảm thấy người đứng sau nhất định rất lợi hại, nếu không thì hắn cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
"Hắn bắt người đó uống thuốc là có mục đích gì? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn đổ tội cho Tiểu Lục thôi sao? Nhưng Tiểu Lục chỉ là một người bình thường, tại sao hắn lại làm như vậy?" Tiền Vũ Hàn cau mày, nghĩ thâm.
Sáng sớm, Diêu Xuân thức dậy và vào bếp cẩn thận chuẩn bị bữa sáng cho Tô lão gia và những người khác.
Tô Ngưng Nguyệt dậy rất sớm, khi tỉnh lại phát hiện Điềm Điềm và Mật Mật đã trở vê không gian canh tác, nàng cũng tắm rửa một lát rồi rời khỏi phòng.
Mới đi được mấy bước, nàng đã ngửi thấy mùi cơm.
"Sao nương lại dậy sớm nấu ăn thế?" Tô Ngưng Nguyệt đi vào bếp nghĩ nghĩ, lúc nàng đi vào bếp liền nhìn thấy Diêu Xuân đang bận rộn ở trong bếp.
"Nương, Nguyệt Nguyệt tới giúp.' Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn nói với Diêu Xuân đang nấu ăn.
“Nguyệt Nguyệt, nhanh ra ngoài. Ở đây toàn mùi khói dầu, ta sẽ xong sớm thôi." Diêu Xuân nói với nàng.
Nghe vậy, Tô Ngưng Nguyệt thở dài.
"Cơ thể của nương mới chỉ tốt hơn một chút thôi. Nương đừng để mệt mỏi quá. Nếu không cơ thể của nương..." "
"Nguyệt Nguyệt, cơ thể của nương vẫn tốt. Đừng lo lắng, mau đi ra ngoài chơi." Diêu Xuân nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy bà ấy như vậy, cũng không nói được gì nữa, im lặng rời khỏi bếp.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đang định đi ra ngoài sân hít thở không khí trong lành thì thấy có người gõ cửa.
"Là ai?" Tô Ngưng Nguyệt hướng về phía cửa hô.
"Mở cửa Nguyệt Nguyệt, Lưu thẩm mang cho con đồ tốt." Tô Ninh Nguyệt nghe được Lưu thẩm đến, liền đi ra cửa.
"Lưu thẩm, sao sáng sớm thẩm lại tới đây?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn bà ấy nói.
"Hôm qua nghe nói ông nội chuyển đến nhà con, ở nhà không có gì để tặng, đây là sáng nay ta bắt được gà lôi nên mang qua cho con." Lưu thẩm vừa cầm con gà lôi vừa nói vào sân.
"Nó vẫn còn sống. Nguyệt Nguyệt để nó ở đâu?" Bà ấy nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Nàng nghe vậy, vội vàng tìm một cái lồng, nhốt con gà lôi vào đó.
"Cảm ơn thẩm, làm phiền thẩm quá." Tô Ngưng Nguyệt lễ phép cảm ơn bà ấy. "Đứa ngốc, có gì phải cảm ơn chứ? Đều là đồng hương. Thẩm cũng muốn cảm ơn con lần trước cho thẩm hộp đào."
"Đợi lát nữa, con đi lấy hai hộp đào."
"Không, không, vẫn còn một hộp đào lần trước con đưa cho ta, ta không cần thêm." Lưu thẩm nói với nàng.
"Được."
"Nhân tiện, Nguyệt Nguyệt, đào hộp con làm ngon quá, sao con không mang ra chợ bán?" Nghe bà ấy hỏi vậy, nàng vội lắc đầu.
"Thật ra, bây giờ đào hộp cũng không nhiều, ra chợ bán cũng không đủ. Hơn nữa, ai cũng thích ăn đào hộp, bán đi cũng không ăn được. Đợi lần sau đào chín thì lúc đó con sẽ làm nhiều hơn một chút." Tô Ngưng Nguyệt giải thích.
Lưu thẩm nghe vậy bèn gật đầu.
"Nguyệt Nguyệt nói có lý, vậy con cứ chơi đi, ta phải nhanh chóng quay về nhà xem." Bà ấy nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy liên gật đầu.
"Lưu thẩm cứ đi làm việc trước đi." Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt tiễn bà ấy, thấy Lưu thẩm đã đi xa nàng liền đóng cửa lại.
Tô Ngưng Nguyệt đi vào bếp muốn báo tin vui cho Diêu Xuân, lúc này bà ấy nhìn thấy nàng, nàng chưa kịp lên tiếng bà ấy đã hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận