Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1021: Âm Mưu (2)

Chương 1021: Âm Mưu (2)Chương 1021: Âm Mưu (2)
Không biết phải làm sao, chỉ có thể ở trong phòng và chờ đợi hành động đêm nay.
Rất nhanh, màn đen buông xuống, bên ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, ánh trăng cũng bị mây đen che kín, tâm nhìn ở bên ngoài cực thấp.
Tô Ngưng Nguyệt thở dài, xem ra ông trời cũng đang giúp nàng? Hy vọng chuyện ngày hôm nay có thể thành công! Nhưng trong lòng nàng có một loại dự cảm chẳng lành, chuyện lần này e rằng là không dễ thành công như vậy rồi.
"Lâm Dương." Tô Ngưng Nguyệt gọi Lâm Dương vẫn đang canh ở ngoài cửa.
"Công tử, có gì cần sai bảo." Lâm Dương đẩy cửa bước vào, cung kính nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Chúng ta đi thôi." Tô Ngưng Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn Lâm Dương mà khẽ lên tiếng.
"Công tử, thật sự không còn cách nào khác sao?" Lâm Dương có chút khốn khổ nói, bây giờ công tử thật sự không thích hợp để đi mạo hiểm.
"Đi thôi." Tô Ngưng Nguyệt chỉ nói một câu, nhưng Lâm Dương biết là công tử đã hạ quyết tâm rồi, vậy thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi.
Lâm Dương đưa Tô Ngưng Nguyệt bay lướt qua mái nhà, đi thẳng về phía lúc trước hắn ta từng tới thăm dò.
Đêm khuya thanh vắng, cảnh giới của quân doanh vẫn không hề buông lỏng, luân phiên canh gác liên tục.
Thấy thị vệ rõ ràng là nhiều hơn trước không ít, Lâm Dương khẽ cau mày, sao binh lực ở đây lại hùng hậu hơn trước rất nhiều như vậy chứ.
Tô Ngưng Nguyệt cũng có chút nghi hoặc, theo lý mà nói là thời điểm như bây giờ không nên có nhiều người như vậy, sao lại khác thường như vậy nhỉ? Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác không hay, chuyện này không hề đơn giản như vậy.
"Lâm Dương, ngươi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ ta. Bây giờ ngươi ở đây cũng không giúp được gì, nếu như lát nữa xảy ra chuyện gì thì người cũng dễ chạy ra ngoài xin sự trợ giúp từ bên ngoài. Nếu như ta có chuyện gì, ngươi cũng không cần phải lo, ta là thê tử của Thiên Vũ Hàn, bọn chúng sẽ không dám làm gì ta đâu còn ngươi thì chưa chắc, như vậy thì ngươi mới có cơ hội đi nói rõ tình hình với Thiên Vũ Hàn... ngươi đi mau đi, nói với Thiên Vũ Hàn là ta đang đợi chàng." Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy chuyện không bình thường nên nói với Lâm Dương.
Nhưng đang nói thì đèn đuốc xung quanh sáng bừng lên, Tô Ngưng Nguyệt lo lắng, nhanh chóng nói ngắn gọn những gì chưa nói hết.
"Nhưng mà...' Lâm Dương vẫn muốn nói gì đó.
"Đi mau! Nhớ lời ta nói, nếu không thì không có cơ hội đâu." Tô Ngưng Nguyệt đẩy Lâm Dương đi, nếu như hắn ta không đi thì cửa thẳng của bọn họ sau này sẽ càng nhỏ.
Lâm Dương nhìn đám người đang càng lúc càng tiến gần, nghiến răng nghiến lợi chạy nhanh về đăng xa, nhìn bóng lưng của Lâm Dương, Tô Ngưng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, một mình nàng thì cửa thẳng vẫn sẽ lớn hơn một chút.
Lệnh Hồ Xung Phong ở đằng xa tưởng rằng bọn họ đều sẽ không thoát được sự an bài của mình, không ngờ là tên thị vệ kia lại bỏ lại chủ tử của mình mà chạy, hắn ta trâm giọng nói: 'Đuổi theo cho ta."
"Vâng." Người ở phía sau hắn ta đáp rồi nhanh chóng đuổi theo...
"Không ngờ hoàng hậu của Bắc Việt lại tới nơi biên cương này, thật sự khiến ta vừa mừng vừa sợ?" Lệnh Hồ Xung Phong đi tới trước mặt của Tô Ngưng Nguyệt, hắn cười nói.
Tô Ngưng Nguyệt không hề hoảng sợ, đứng thẳng lưng, vẻ mặt có chút nghiêm túc, Thiên Vũ Trạch, tốt nhất là người đúng có xuất hiện ở trước mặt ta. "Đâu có, không ngờ tướng quân Lệnh Hồ lại lại dùng trận trượng lớn như thế này để chào đón ta đấy." Tô Ngưng Nguyệt không chút lo lắng, mỉm cười nói.
"Hoàng hậu nương nương đi thôi, chúng ta vào trong nhà ngồi đi. Sương đêm dày đặc, cơ thể mà phải chịu tổn hại thì không ổn, người nói có phải không?" Lệnh Hồ Xung Phong cũng không tức giận, đưa tay ra mời Tô Ngưng Nguyệt và nói.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không khước từ mà đi thẳng về phía mà hắn ta chỉ, bây giờ nàng cũng chẳng có gì phải sợ cả, chung quy là bây giờ bọn họ cũng không dám động vào nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận