Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 999: Xin Lỗi Cô ấy 4

Tiểu Vương nhìn về phía Lý Tuyết và đội trưởng cảnh vệ: "giấy thông hành trong tay vị đồng chí Lạc này là thật, do quân bậc cấp trên phát cho vì cô ấy là ra chuyện tốt cho quân khu chúng ta, có được huy hiệu công lao cấp hai, còn rốt cuộc là chuyện tốt gì thì không tiện nói cho các người biết.



Còn có, bây giờ vì cô ấy đã lập công, không còn là tội phạm nữa, có thể ra vào quân phu trong tình hình được cho phép."



Bây giờ Lạc Tĩnh Nghiên có giấy thông hành là chuyện ván đã đóng thành thuyền, đội trưởng cảnh vệ cũng không tiện ở lại nữa bèn dắt hai cảnh vệ rời đi.



Lý Tuyết vừa rồi kiên quyết chỉ trích Lạc Tinh Nghiên bây giờ lại bị vả mặt. Ban nãy đắc ý bao nhiêu thì bây giờ lại thê thảm bấy nhiêu, quả thực không có chỗ dung thân.



Tiểu Vương nhìn về phía cô ta: "Đồng chí Lý Tuyết, nếu cô đỗ oan cho đồng chí Lạc thì nói xin lỗi người ta đi.”



Lý Tuyết dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn qua đây. Chỉ là một cảnh vệ hèn, có tư cách gì ra lệnh cho cô ta?



"Tôi không làm." Xin lỗi.



Còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên dáng người cao ráo đi tới. Người vừa tới là Tư lệnh quân đoàn Lư. Những người đang ồn ào xem náo nhiệt cũng tản đi.



Ông ta nhìn Lạc Lý Tuyết cũng ở đây, còn vành mắt còn ửng hồng, chẳng lẽ có ai bắt nạt cô ta?



Ông ta lại nhìn qua Lạc Tĩnh Nghiên, cảm thấy Lạc Tĩnh Nghiên sẽ không phải là loại người bắt nạt người khác. Huống chỉ Lý Tuyết còn là con gái sư đoàn trưởng, sao lại có thể chịu để bị người khác bắt nạt.



"Làm sao vậy?" Ông ta nhìn về phía Tiểu Vương, lên tiếng hỏi.



Tiểu Vương lập tức nói lại ngọn nguồn mọi chuyện với ông ta.



"Tư lệnh, đồng chí Lý Tuyết hiểu làm đồng chí Lạc, còn gọi đội trưởng cảnh vệ tới, có lẽ là dọa sợ người ta rồi. Đồng chí Lạc nói muốn cô ấy xin lỗi mình."



Thường ngày Lý Tuyết hay lén gọi Tư lệnh quân đoàn Lư là bác Lư, lúc ở bề trên, Tư lệnh quân đoàn Lư luôn tỏ vẻ nghiêm túc nhưng lại lén lút đối tốt với cô ta. Tư lệnh quân đoàn Lư không có con gái nên từng nói muốn nhận cô ta làm con gái nuôi.



Chuyện lần này, Tư lệnh quân đoàn Lư nễ mặt ba cô ta hẳn là cũng không truy cứu đâu.



Cô ta nhìn về phía Tư lệnh quân đoàn Lư nói: "Bác Lư, lúc đó cháu không biết vị đồng chí Lạc này đã bỏ mũ, cháu chỉ không muốn để những người không phận sự ởi vào quân khu của chúng ta." Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Vi sao cô không hỏi tôi vào quân khu bằng cách nào đã tìm người bắt tôi? Chẳng lẽ hỏi chút thì rất khó khăn à?”



Khuôn mặt Tư lệnh quân đoàn Lư nghiêm lại, tỏ vẻ nghiêm túc răn dạy Lý Tuyết: "Đồng chí Lý Tuyết, xin hãy gọi tôi là đồng chí tư lệnh."



Lý Tuyết căn môi: "Vâng, đồng chí tư lệnh.”



Tư lệnh quân đoàn Lư lại nói tiếp: "Đồng chí Lý Tuyết, tuy theo lời cô nói thì cô nghĩ cho quân khu, nhưng cũng phải biết rõ ràng mọi chuyện đã. Nếu cô hiểu lầm đồng chí Lạc, còn hại cô ấy xém chút bị cảnh vệ bắt đi thì cô phải nói lời xin lỗi đồng chí Lạc." Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết vừa nghe được tin Tiết Ngạn Thần bị bắt, trong lòng lộp bộp lo lắng.



"Sao có thể như vậy, Ngạn Thần chưa bao giờ làm chuyện trái pháp, càng không thể phạm tội nghiêm trọng như vậy được.”



Lạc Tĩnh Nghiên kìm nén siết chặt nắm đấm, chắc chắn Tiết Ngạn Thần đã bị người ta hãm hại.



Đây chính là một loại tin tưởng theo bản năng, bất luận có nghĩ như thế nào, Tiết Ngạn Thần cũng sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa vô sỉ như thế, càng không tin anh sẽ phản bội cô như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận