Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 942: Vượng Số Đào Hoa 2

Anh ấy không thể không khâm phục mắt nhìn người kỳ lạ của Lý Tuyết.



Để cố gắng hết sức tránh mặt Lý Tuyết nên anh ấy dặn dò Tiết Ngạn Thần: "Lão Tiết, buổi trưa em không dám đến nhà ăn ăn cơm nữa đâu nên khi nào lấy phần ăn thì anh lấy luôn phần của em ra để em mang về ký túc xá ăn.”



"Được rồi."



Trong nhà ăn, lần này cuối cùng Lý Tuyết cũng gặp được Tiết Ngạn Thần nhưng cô ta vẫn không cảm thấy Tiết Ngạn Thần chú ý đến mình. Tên ngốc đó chỉ biết cúi đầu miệt mài ăn cơm, mỹ nhân ngồi đối diện nhưng vẫn không ngang đầu lên nhìn. Ơ kìa, anh giống hệt như khúc gỗ vậy, đối mặt với một người hiền như khúc gỗ như thế thì làm sao cô ta có thể thu hút được sự chú ý của đối phương đây?



Bởi vì hôm qua cô ta nhìn thấy Tiết Ngạn Thần ở nhà ăn nên buổi trưa sau khi đến nhà ăn thì cô ta đã tùy tiện tìm kiếm bên trong một vòng. Lần này cũng giống như hôm qua, cô ta không nhìn thấy Tiết Ngạn Thần cho nên cô ta đoán có lẽ đối phương đã ăn trưa ở ký túc xá.



Tình hình buổi tối cũng như vậy.



Cũng giống như buổi trưa, Triệu Quân nhờ Tiết Ngạn Thần giúp anh ấy mang cơm về trước, sau khi tan làm thì anh ấy về ký túc xá ăn cơm.



Chỉ là vốn dĩ Lý Tuyết không hề quan tâm gì đến anh ấy nên cũng sẽ không chú ý đến việc anh ấy sẽ ăn cơm ở đâu.



Mà lúc này Triệu Quân đang ăn cơm ở ký túc xá thì lúng túng ăn không ngon miệng, anh ấy cứ liên tục dùng đũa dầm tới dầm lui miếng bắp cải ở trong bát còn đôi lông mày thì nhắn tít.



"Lão Tiết, anh nói xem em không thể ngày nào cũng tránh mặt cô ấy, cứ tiếp tục như thế này cũng không biết sẽ có chuyện gì. Này, anh nói xem cô ấy có để ý anh không? Không đúng... không đúng, anh đã nộp đơn xin kết hôn rồi nên chắc chắn ba của cô ấy đã biết, vậy thì chắc chắn cô ấy cũng biết, cô ấy sẽ không theo đuổi người đàn ông có gia đình như anh đâu."



"Ngày nào người ta cũng chăm chú nhìn cậu thì chắc chắn đã để ý đến cậu rồi, cậu đừng có suy đoán vớ vẫn nữa, có lẽ là cô ấy hơi thích cậu thôi. Còn nữa, cậu đừng có gắn mối quan hệ của tôi lên bất kỳ ai, tôi nghe mà chán ghét lắm, tôi cảm thấy có lỗi với vợ tôi."



Tiết Ngạn Thần ngoáy tai muốn dọn dẹp sạch sẽ những gì mình vừa nghe.



"Anh nghe tên của người phụ nữ khác là lại thấy chán ghét, vậy anh nói em nên làm gì đây, em cũng thấy chán ghét mà?"



Triệu Quân khóc không ra nước mắt.



"Làm gì chứ? Lần tới cậu gặp cô ấy thì cứ nói thẳng với cô ấy là cậu đã có người yêu rồi, vậy thì cô ấy còn có thể có cách gì với cậu nữa chứ? Như vậy là sẽ giải quyết xong thôi.”



"Đúng đúng đúng.”



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng.



"Nhưng mà em còn chưa thể hoàn toàn khẳng định đó là tâm ý của người ta, suy cho cùng thì cô ay cũng chưa nói riêng với em. Nếu như em hấp tấp chạy tới từ chối người ta mà người ta nói họ không có ý đó, như vậy sẽ xấu ho lắm, như vậy thì tự mình đa tình quá rồi."



"Vậy sao bây giờ cậu không nộp đơn xin kết hôn cho tổ chức đi, nếu ba của cô ấy biết thì chắc chắn sẽ nói với cô ấy thôi."



"Nếu ba của cô ấy cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cho nên không nói với cô ấy thì sao?"



"Vậy thì chúng ta cứ quan sát tình hình thôi.”



Lại một ngày nữa trôi qua, đến giờ đi ngủ nên Tiết Ngạn Thần nằm trên giường, đã gần đến ngày anh về nhà gặp được vợ mình rồi nên anh không nhịn được lại nghĩ đến lúc họ bắt đầu lãnh giấy đăng ký kết hôn, rồi anh lại nghĩ đến cảnh tượng động phòng hoa chúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận