Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 187: Chuẩn Bị 2

Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra một miếng để bọn họ lần lượt nếm thứ, sau khi bọn họ ăn xong đều khen không dứt miệng.



"Bánh này còn ngon hơn cái mà tôi mua ở hợp tác xã cung tiêu nữa."



"Tôi cũng cảm thấy vậy, ăn rất ngon. Chàng trai, đúng là không nhìn ra được tay nghề của cậu lại tốt như vậy đấy. Tôi muốn mua một ít, cậu nói xem cậu định bán bánh đậu xanh này thế nào?"



"Bác gái, số bánh đậu xanh này đều là do tự cháu làm thủ công, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức nhưng còn ngon hơn máy móc sản xuất, cháu bán một cân một đồng sáu."



Các bác các thim đều là người rất giỏi mặc cả, bọn họ đều nói đắt.



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ giảm cho bọn họ thêm một hào: "Các bác các thím, tiền nào của nấy, mua mấy thứ này của cháu đâu cần tem phiếu gì đâu. Đương nhiên mọi người cũng có thể không cần bỏ tiền mà có thể dùng những loại phiếu khác để đổi cho cháu cũng được, ngoại trừ phiếu gạo, phiếu thực phẩm phụ hoặc que diêm đều được hết."



Các bác các thim làm bộ làm tịch thương lượng thêm một chút nhưng bọn họ vẫn cho rằng bánh đậu xanh quá đắt, thế nhưng thấy Lạc Tĩnh Nghiên thờ ơ như vậy, hơn nữa có mấy đứa nhỏ bên cạnh vẫn đang không ngừng đòi ăn bánh đậu xanh nên cuối cùng cũng có một người gật đồng đồng ý, tiếp theo những người khác cũng đều đồng ý theo.



Lạc Tĩnh Nghiên bán được 8kg bánh đậu xanh, hầu hết cô chỉ thu được tiền bởi vì không ai nỡ bỏ phiếu trong nhà mình ra cho cô, nhưng cũng có hai bác gái đưa cho cô hộp diêm.



Cô đã đoán trước được kết quả như vậy, vốn dĩ cô chỉ muốn thử vận may kiếm một ít phiếu bông và phiếu vải xem sao nhưng xem ra về sau cô vẫn phải đi đến chợ đen mua.



Sau khi cô rời đi, các bác các thím vừa mua bánh đậu xanh của cô lại túm tum lâm bà lẫm bam với nhau.



Rời khỏi khu tập thể của nhà máy diêm cô lại dự định quay về đại đội Tiền Tiến.



Sau khi đi đến bên ngoài con ngõ nhỏ, tiến vào không gian gỡ lớp hoá trang xong cô mới đi trở về.



Lại không ngờ tới còn chưa đi được bao xa thì bắt gặp bà nội Tần đang mua đồ ăn trở về.



Bà nội Tần vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ ra mặt đi đến trước mặt cô, bà cụ giữ chặt tay cô nói: “Cháu gái, bà lại gặp được cháu rồi, lần này dù có thế nào thì cháu cũng phải cùng cùng bà về nhà, bà mua rau với thịt rồi, trở về bà làm đồ ngon cho cháu ăn.” Bà nội Tần quá mức nhiệt tình, kéo tay cô không chịu buông ra, Lạc Tĩnh Nghiên không thể chối từ được sự nhiệt tình của bà cụ. Hiện tại Lạc Trường Thiên cũng đang ăn cơm ở trường học, không cần phải để cô trở về nấu cơm cho, vậy nên cô đã đồng ý lời mời của bà nội Tần.



"Vâng bà, cháu đi với bà."



"Đi."



Hai người cùng nhau di vào khu tập thể nhà máy thực phẩm, bác gái Lý đang ngồi ở cửa nhặt rau, trông thấy bọn họ mới nói: "Thim Tần, cô gái này là ai vậy? Dáng vẻ xinh đẹp quá, là người thân nhà thim sao?”



Lạc Tĩnh Nghiên rất muốn cười to ra tiếng, bác gái Lý không nhận ra cô một chút nào, quả nhiên kỹ thuật hoá trang của cô là đỉnh nhất.



Bà nội Tần mỉm cười nói: "Cô bé là một cô bạn nhỏ mà tôi quen biết, về sau sẽ kể cho cô nghe chúng tôi đã quen biết thế nào, hiện tại tôi phải đưa cô bé đến nhà tôi ăn cơm."



Bà nội Tần kéo Lạc Tĩnh Nghiên tới nhà họ Tần, đẩy cô đến sô pha trước mặt.



"Tĩnh Nghiên, cháu ngồi đây trước một lúc, để bà đi nấu cơm."



Lạc Tĩnh Nghiên thấy rất xấu hỗ khi mình ngồi mát ăn bát vàng còn để một bà cụ nấu ăn cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận