Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 497: Thuận Miệng Nói Một Chút 1

Nguyên tắc một lòng trung thành không hai lòng đối với chủ nhân, không gì không bẩm báo, Hắc Hỗ lập tức nói cảm ứng của mình cho Lạc Tĩnh Nghiên nghe.



[Chủ nhân, em phát hiện đôi giày anh Tiết đi có chỗ khác thường, kia không phải giày thông thường, hẳn là dùng nguyên liệu đặc thù nào đó để chế tác, trong đáy giày có giấu ít nhất ba loại nguyên liệu kim loại, còn có nguyên liệu khác nữa, em không rõ là cái gì lắm. ]



[A?]



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy xong, kinh ngạc một phen. Tiết Ngạn Thần đứng ở cạnh cô, nhìn thấy sắc mặt dị thường của cô, vội hỏi: "Em làm sao vậy?”



Lạc Tĩnh Nghiên tiêu hóa tin tức chính mình đạt được, không trả lời câu hỏi của anh, mà là theo bản năng liếc nhìn đôi giày trên chân anh một cái, cô phát hiện đáy của đôi giày kia quả thật dày hơn một chút so với giày thông thường, trước kia cô lại không chú ý tới mấy.



Là loại giày gì lại cần giấu thứ phức tạp ở đáy giày như vậy?



Tiết Ngạn Thần phát hiện Lạc Tĩnh Nghiên tại nhìn giày của mình, đang yên đang lành, tại sao cô lại nhìn chằm chằm vào giày mình?



“Tĩnh Nghiên, em làm sao vậy? Em cứ nhìn giày của anh như vậy, là cảm thấy giày của anh có vấn đề gì sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên không rời ánh mắt đi, vẫn chăm chú vào ở trên giày của anh như cũ.



"Em cảm thấy giày giống như không giống loại bình thường."



Tiết Ngạn Thần chủ động nhắc đáy giày của mình lên cao một chút: "Là đáy giày dày hơn đúng không, đây là giày phát lúc ở trong quân đội vì tham gia quân ngũ phải thường xuyên tiến hành huấn luyện cùng với huấn luyện dã ngoại, cho nên, sẽ cực kỳ phí giày, làm đáy giày dày một chút, bên trong còn có thể bỏ thêm một miếng sắt, có thể đỡ ma sát, còn có thể chống bị xuyên thủng." Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không thể nào nhận được lời nói thật của Tiết Ngạn Thần, cho dù là vì để tránh đáy giày bị đâm thủng, cho thêm miếng sắt vào đáy giày quả thật có thể có tác dụng như vậy, thế nhưng vì sao lại thêm cả những thứ khác nữa? Huống hồ, vật liệu được cho vào còn không chỉ là một thứ.



Đang lúc Lạc Tĩnh Nghiên còn muốn miệt mài theo đuổi, Triệu Quân mang theo một con gà rừng chạy tới.



"Anh Thần, tôi tóm được một con gà rừng, chúng ta có thịt ăn rồi."



Anh ấy nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên cũng ở đây, nhân tiện nói: "Vừa lúc thanh niên trí thức Lạc cũng ở đây, chúng ta nướng con gà này ngay tại chỗ đi, hai người thấy thế nào?"



Lạc Tĩnh Nghiên cực kỳ thích nấu cơm dã ngoại, chỉ có điều hiện tại cô không có tâm trạng đó.



Gà rừng là Triệu Quân bắt, cô không có quyền đồng ý hoặc là phản đối.



"Được."



Tiết Ngạn Thần thấy Lạc Tĩnh Nghiên giống như có tâm sự, muốn để cho cô vui vẻ một chút, cũng đồng ý.



"Nói ra thì, tôi cảm thấy nướng dã ngoại, ăn ngon hơn so với làm ở nhà. Mặc kệ hương vị thế nào, ít nhất lúc ăn tâm trạng sẽ khác."



"Chúng ta nói làm liền làm." Trên người Triệu Quân có con dao nhỏ, có thể dùng để giết gà, thậm chí anh ấy còn rút từ trong túi áo ra hai cái bọc giấy.



"Bên trong bọc giấy là cái gì?" Tiết Ngạn Thần hỏi.



"Muối với bột ớt."



"Cậu còn chuẩn bị sẵn để làm gà nướng luôn.”



Triệu Quân cười cười: "Này không phải thói quen của chúng ta lúc ở trong quân đội sao? Trên người luôn mang theo mấy loại gia vị như muối ớt, nếu đi dã ngoại thì có mang theo ít đồ gia vị, lỡ đâu không kịp ăn cơm, lấy đồ ra ngay tại chỗ, bỏ chút gia vị vào là có thể ăn rồi."



"Thảo nào cậu muốn nướng gà rừng ở chỗ này, hóa ra là đã có chuẩn bị từ sớm. Nói thật với tôi đi, có phải sáng sớm đã nghĩ, lên núi để kiếm đồ nướng, cho nên mới cố ý chuẩn bị đồ gia vị hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận