Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 346: Hoa Rơi Nước Chảy 2

"Anh không sao, một chút vấn đề cũng không có, vừa rồi mấy người kia hoàn toàn không phải là đối thủ của anh."



"Vừa rồi anh cũng bị đánh trúng, em đều thấy được, cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu, bọn họ dù sao cũng nhiều người, hơn nữa mỗi người cầm vũ khí. Thường nói, hai tay khó địch lại bốn tay, anh rốt cuộc bị thương ở đâu?"



"Vậy cũng không sao, thời điểm anh ở bộ đội huấn luyện cũng thường xuyên bị thương, đã là chuyện thường như cơm bữa rồi, vết thương nhỏ này đối với anh mà nói chỉ là gãi ngứa mà thôi." Cô kéo cánh tay của anh, hỏi: "Đau chỗ nào, em giúp anh xoa bóp."



Người đàn ông chợt thấy vui mừng khi nghe được những lời nói dịu dàng của bạn gái mình, nhìn quanh không thấy ai, liền nắm tay cô đi về phía khu rừng nhỏ bên cạnh.



"Đến đây làm gì? Anh sợ người khác nhìn thấy em xoa tay anh à?"



"Không phải" anh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn map máy của cô và nói,"Anh có thể hôn em không? Hôn một cái toàn thân sẽ không đau nữa.”



"Hôn một cái còn có thể giảm đau à?”



"Thử một lần xem sao." Lạc Tĩnh Nghiên ở rạp chiếu phim đã muốn hôn anh, hiện tại cô hoàn toàn có thể kiễng mũi chân, vòng tay qua cổ và hôn anh.



Nhưng vì không muốn phá vỡ bầu không khí lãng mạn này, cô lựa chọn giữ lại sự rụt rè của cô gái, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, cho đến khi trên môi có xúc cảm mềm mại và mát lạnh đánh sâu vào não của cô, cô theo bản năng căng thẳng.



Nụ hôn đầu tiên duy nhất trong cuộc đời này đã được trao đi.



Nụ hôn này dài đến hai ba phút, ai cũng không nỡ đẩy đối phương ra trước, cuối cùng can vào răng hai bên mà tuyên bố kết thúc.



"Răng của em không sao chứ?" Tiết Ngạn Thần quan tâm hỏi cô. "Của anh không sao, của em cũng không sao, nếu không tin, em còn có thể cắn anh một cái."



Anh đưa mặt lại gần cô hơn, chỉ vào môi mình: "Tốt nhất là cắn ở đây."



"Cắn thì cắn."



Vì thế, cô lại cắn lên môi anh một cái, không ngờ, giây tiếp theo đã bị anh cắn ngược.



Nếu cô cắn lại, anh có cắn lại không?



Quên đi, người đàn ông này cầm tinh con chó, cô không nên so đo với anh.



Bọn họ đi được một đoạn đường, Tiết Ngạn Thần nói: "Mệt rồi chứ, anh cõng em."



"Không cần, em còn có thẻ..." Cô chưa kịp nói xong lời từ chối, thì một đôi bàn tay khỏe khoắn đã vươn tới dưới nách cô, nâng cô lên và đặt cô lên một tảng đá lớn.



Lạc Tĩnh Nghiên đứng trên tảng đá, nhìn ra độ cao của mình cũng có thể cưỡi lên cổ anh.



Tiết Ngạn Thần vươn cánh tay ôm hai chân của cô, Lạc Tĩnh Nghiên: "Anh muốn em cưỡi trên cổ anh sao?"



"Có gì không được? Chỉ cần em nguyện ý, anh có thể để em cưỡi, tùy em cưỡi như thế nào cũng được."



Lạc Tĩnh Nghiên lập tức liền nghĩ tới hình ảnh cưỡi Tiết Ngạn Thần, bất quá, hiện tại chỉ có thể nghĩ tới, chân chính muốn cưỡi, còn phải đợi đến sau khi kết hôn. Lạc Tĩnh Nghiên cũng không khách khí cưỡi ở trên cổ anh,"Sau này em đều phải cưỡi ở trên này thống trị anh thấy có được không?”



"Anh cầu còn không được."



Tiết Ngạn Thần đưa Lạc Tĩnh Nghiên đến đại đội Thắng Lợi Tri Thanh Điểm, anh lại trở về đại đội mình.



Thảm Như Ý giữ cửa lại cho Lạc Tĩnh Nghiên, thấy cô và Tiết Ngạn Thần cùng nhau trở về, mới yên lòng.



"Thế nào, phim không tệ chứ?" Thâm Như Ý hỏi.



"Cũng rất tốt, sau khi xem xong rất được những tiền bối cách mạng cổ vũ, sau này mình phải cố gắng làm việc, tích cực phát huy tinh thần cách mạng, vì xây dựng mảnh đất rộng lớn và giàu có này mà gắng hết sức mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận