Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 828: Bát Quái Chỉ Hỏa 2

Chuong 828: Bat Quai Chi Hoa 2



Đột nhiên cô ta nghĩ đến một điều khác, nếu Lạc Tĩnh Nghiên suốt ngày làm việc với cây trồng thì cô sẽ không cần giấy bút, nhưng nếu cô làm việc trong nhà máy rượu thì quy trình sản xuất rượu rất phức tạp, cô chắc chắn sẽ cần giấy bút. Cũng giống như xưởng may của mình, công nhân tiền tuyến chỉ cần dùng tay chân để làm việc trên dây chuyền nhưng lãnh đạo, nhà thiết kế cần ghi lại dữ liệu.



Chỉ không biết Lạc Tĩnh Nghiên làm nghề gì trong xưởng rượu, nếu chỉ là một cậu bé làm những công việc nặng nhọc thì chắc chắn sẽ vô dụng nếu là kỹ thuật viên hay gì đó thì việc lấy được chữ viết của Lạc Tĩnh Nghiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. ..



Cô ta muốn biết Lạc Tĩnh Nghiên làm nghề gì ở quán rượu, có viết chữ nhiều không, ngoài ra cô ta còn muốn dỗ dành tiểu tử này giúp cô lấy được chữ viết của Lạc Tĩnh Nghiên.



Vì vậy, cô ta đi tới trước mặt Tiểu Thạch Đầu, quỳ xuống, cố ý làm ra vẻ tươi cười chào hỏi Tiểu Thạch Đầu.



"Xin chào, em trai."



Tiểu Thạch Đầu đang cùng anh họ nặn bùn, khi nghe thấy có người gọi mình, cậu bé vô thức quay đầu lại và sửng sốt khi nhìn thấy đó là Tiết Ninh Nam Tiết Ninh Nam nhìn thấy đứa bé ngơ ngác, tiếp tục mỉm cười với nó.



"Sao vậy? Em trai, chị là chị gái em gặp hôm qua. Em còn nhớ chị không?"



Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu.



Nhớ không nhằm thì hôm qua có một người chị rất hung dữ đã cãi nhau với chị Lạc sao?



Bởi vì Lý Tửu thỉnh thoảng dẫn đứa nhỏ đi quán rượu, Lạc Tĩnh Nghiên còn trêu chọc nó, cho nó đồ ngọt, nó đương nhiên rất thích Lạc Tĩnh Nghiên.



Vì vậy, khi nhìn thấy có người tranh cãi với Lạc Tĩnh Nghiên, đứa nhỏ đều cho rằng người đó là người xấu. Nó không nói chuyện với Tiết Ninh Nam mà nói với em họ nhỏ: "Chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc và về nhà chơi nhé."



"Vâng."



Em họ rất nghe lời, nắm lây bùn trên mặt đắt.



Sau khi hai người lây bùn xong, họ đứng dậy rời di.



Tiết Ninh Nam: "Sao em lại đi? Em trai, chị muốn nói với em vài lời."



Tiểu Thạch Đầu quay người nói: "Cô là nữ nhân xấu, tôi sợ. Tôi không muốn ở cùng một một nữ nhân xấu và hung ác như vậy."



“Tôi đã làm gì sai vậy?”



"Cô thật xấu xa, ngày hôm qua cùng chị Lạc đánh nhau, nữ nhân xau xa, chúng tôi không muốn nói chuyện với cô."



Đứa nhỏ lè lưỡi chỉ vào Tiết Ninh Nam.



Tiết Ninh Nam đuổi theo, một cục bùn từ Tiểu Thạch Đầu nhỏ ném trúng váy của Tiết Ninh Nam khiến Tiết Ninh Nam rất tức giận.



Cô ta vội vàng mắng Tiểu Thạch Đầu: "Thằng nhãi ranh này!"



"Đồ khốn nạn, cả nhà ngươi đều là đồ khốn nạn, tổ tiên 18 đời của ngươi đều là đồ khốn nạn."



Tiêu Thạch Đầu chỉ mới năm tuổi nhưng cậu bé rất có miệng lưỡi khi mắng mỏ người khác.



Em họ nhỏ cũng đi theo mắng Tiết Ninh Nam: "Nữ nhân xấu xa, đồ khốn." Tiết Ninh Nam nhặt những viên đá trên mặt đất ném vào hai đứa nhỏ, nhưng đáng tiếc hai đứa nhỏ đã bỏ chạy.



Tiết Ninh Nam tức giận với đứa nhỏ và tâm trạng rất tôi tệ.



Chiếc áo kẻ sọc xanh trắng của cô ta đã lắm lem bùn đắt, khiến cô ta càng tức giận hơn, cô ta không thể ra đồng tìm Trang Phỉ Phỉ nữa, tốt nhất cô ta nên quay về tắm rửa.



Cô ta giận dữ trở về nhà Trang Phi Phỉ, cởi chiếc áo của mình ra và rửa trong chậu.



Về phần làm sao có được chữ viết của Lạc Tĩnh Nghiên, buổi tối sau khi Trang Phỉ Phỉ tan làm sẽ bàn bạc chiến lược. Tiểu Thạch Đầu cùng em họ chạy đến quán rượu, hai đứa nhỏ ôm bùn trong tay, thở hon hen.



Chú Lý Tửu nhìn thấy hai đứa cháu trai đang chạy tới, mồ hôi đầm đìa và thở hỗn hến, cười hỏi: "Hai đứa làm sao vậy? Có chó đuổi theo à? Nhìn hai đứa chảy ra mồ hôi đầm đìa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận