Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1006: Trừng Phạt Anh 1

"Tôi, tôi không diễn, tôi thực sự oan quá." Cô ta chỉ Tiết Ngạn Thần: "Tôi bị anh ta ép buộc, bị anh ta ngủ cùng máy lần liền, bây giờ tôi mang thai con anh ta rồi, tôi muốn anh ta phải chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng tôi."



Lạc Tĩnh Nghiên nghe cô ta nói xong thì buồn nôn, lúc này Tiết Ngạn Thần cũng có cảm xúc giống cô.



Tiết Ngạn Thần hỏi Trương Kim Phượng: "Cô nói tôi ép buộc cô, nhưng mà đấy chỉ là lời nói từ một phía, còn có ai có thể chứng minh chuyện này?”



"Loại chuyện thế này sao có thể để nhiều người biết, chắc chắn anh lén lút làm. Anh uy hiếp tôi, không cho tôi nói với người khác, tôi cũng không dám nói với ai, sau này mang thai rồi, tôi sợ hãi nên mới nói cho chồng tôi. Chồng tôi biết xong thì vô cùng giận dữ, nhất định ép tôi tìm lãnh đạo để đòi lại công bằng giúp tôi. Hu hu hu, thanh thiên đại lão gia trong quân khu, mọi người nhất định phải làm chủ cho tôi"



Cô ta ngân giọng như hát hí khúc, sau đó ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi gào khóc.



"Hu hu hu, cái đồ phụ lòng nhẫn tâm, tôi không cho anh ta chịu trách nhiệm với tôi, tôi muốn anh ta phải bị trừng phạt thích đáng, không thể để cho hạng người ác độc này tiếp tục hại người, anh ta nên gặp báo ứng.”



Sư đoàn trưởng đi đến trước mặt anh nhắc nhở: "Đồng chị, hôm nay chúng tôi đến là để cô đối chất với doanh trưởng Tiết, có điều đây là phòng bệnh, mong cô kiềm chế cảm xúc, cũng nhỏ tiếng bớt, đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.



Trương Kim Phượng không phục: "Anh ta là kẻ ác, anh ta ép tôi ngủ với anh ta, còn không chịu trách nhiệm với tôi, anh ta rất xấu, tại sao phải đối xử tốt với anh ta?"



"Bất kể là anh ấy có làm chuyện kia với cô hay không thì bây giờ anh ấy đã là người bị thương rồi, trừ anh ấy ra, bên cạnh còn có phòng bệnh khác, trong đó đều là người bệnh, trong bệnh viện phải giữ im lặng."



Lúc này Trương Kim Phượng mới ngừng khóc, cô ta đỏ mắt, am ức nhìn máy thủ trưởng.



"Mọi người nói chuyện này nên giải quyết thế nào, tôi, tôi nghĩ tôi không cần anh ta bồi thường gì cả, tôi muốn công an bắt anh ta đi, tôi muốn anh ta ngồi tù."



Đợi Trương Kim Phượng diễn xong, phòng bệnh im lặng vài giây.



Tư lệnh quân đoàn Lư nói: "Nữ đồng chí này, chuyện gì cũng phải cần chứng cứ, chỉ dựa vào mấy câu nói bảo đồng chí quân nhân của chúng tôi uy hiếp cô trong thời gian dài, hơn nữa lại còn làm nhục cô rồi đưa anh ấy vào ăn cơm ngục là quá võ đoán, chuyện gì cũng cần có chứng cứ, cần phải bổ sung chứng cứ chứng minh, dù cho kết quả cuối cùng thế nào thì đấy cũng sẽ cho cô và anh ấy sự công bằng. Vừa hay đây là bệnh viện, đợi lát nữa tôi cho người tới đi làm kiểm tra với cô, xem xem rốt cuộc cô có mang thai hay không."



"Hả? Anh còn nghi ngo tôi không mang thai sao?" Cô ta cố ý ưỡn cái bụng còn chưa nhô lên ra.



"Chúng tôi muốn sự thật, không thể chỉ nghe lời nói suông."



"Được lắm, kiểm tra thì kiểm tra, tôi không sợ, tôi mang thai con anh ta, mấy người có kiểm tra thì đứa bé cũng không biến mắt."



"Ke cả kiểm tra ra cô ta mang thai thì cũng không thể chứng minh được đấy là con Tiết Ngạn Thần." Lạc Tĩnh Nghiên nói.



Tư lệnh quân đoàn bực bội nhíu mày, đáng tiếc đứa bé kia chưa sinh ra, không thể dùng nhóm máu giám định DNA.



Còn về giám định thân thích bằng DNA, trong số bọn họ, ngoại trừ Lạc Tĩnh Nghiên ra, e là chưa có ai nghe qua kỹ thuật này.



Không chỉ có họ, lúc này kỹ thuật giám định họ hàng bằng DNA còn chưa ra đời, cho dù bác Sĩ cũng không biết đến nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận