Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 747: Bán Cô Ta Đi 1

Lần này mẹ Lưu bị chảy máu, còn Lưu Ái Quốc ngoài bị thương tích trên người còn bị gãy xương cang chân. Nhưng so với vết thương trên đầu Lý Hồng Anh lúc trước thì không quá nặng. Nếu đổi lại vết thương này trên người Lý Hồng Anh, có lẽ chưa tới ba ngay mẹ Lưu đã bắt cô ta xuất viện.



Ai bảo Lưu Ái Quốc là con trai người ta. Mẹ Lưu kiên quyết làm theo kiến nghị của bác sĩ, tịnh dưỡng tới mức độ nhất định mới cho Lưu Ái Quốc xuất viện.



Mẹ Lưu và Lưu Ái Quốc về nhà. Mẹ Lưu vẫn luôn suy nghĩ về bảo bối. Bà ta vừa thấy Lý Hồng Anh đã mau chóng hỏi: "Hồng Anh, nhiều ngày vậy rồi chắc cô đã tìm thấy bảo bối rồi chứ."



Lý Hồng Anh rất bực bội chuyện này: "Mẹ, con vẫn chưa tìm được." Nếu đã tìm được còn ở cái nhà nghèo nàn của các người đợi sao?



"Hồng Anh, có phải cô tìm thấy bảo bối rồi, muốn độc chiếm nên gạt chúng tôi không”



"Không có, mẹ, sao con lại làm như vậy được. Thật sự là không tìm được, nếu tìm được con nhất định sẽ nói với hai người.”



Mẹ Lưu nghĩ nếu Lý Hồng Anh thật sự tìm được bảo bối sợ là bây giờ cũng không đối tốt với bọn họ như vậy. Sau đó Hồng Anh ân cần đi nấu cơm cho bọn họ. Buổi tối còn lau mình, rửa chân cho Lưu Ái Quốc, chăm sóc vô cùng ti mi.



Ai bảo bây giờ cô ta vẫn chưa tìm được không gian, chỉ có thể nhẫn nhịn ở nhà họ Lưu đợi thôi.



Bởi vì Lưu Ái Quốc bị thương không thể xuống đất, mẹ Lưu muốn ở nhà chăm sóc anh ta nên giao hết công việc đồng áng cho Lý Hồng Anh.



Sau khi Lưu Ái Quốc về nhà, hàng xóm và họ hàng của nhà họ Lưu biết tin đều đến thăm Lưu Ái Quốc. Những người này có quan hệ rất tốt với mẹ Lưu. Khi họ không có nhà, bọn họ đã kể mấy chuyện kỳ lạ mà Lý Hồng Anh làm gần đây cho mẹ Lưu nghe. "Hương Lan, nếu không phải chúng tôi coi cô như chị em thì chúng tôi đã không nói chuyện này với cô. Mấy ngày cô và Ái Quốc không có nhà, con dâu cô xém chút đã làm cô mắt mặt rồi."



Mẹ Lưu vừa nghe lập tức lập tức vễnh lỗ tai lên.



"Mau nói đi, có chuyện gì? Cô ta lại làm gì?”



"Hương Lan, tôi nói với cô, cũng không phải một mình tôi nói vậy, việc này người trong thôn đều biết. Tôi nghe nói trước đó mấy ngày, con dâu cô có tới khu nhà ở của thanh niên trí thức tìm một người thanh niên trí thức họ Triệu. Sau đó có người nhìn thấy bọn họ ở trên núi cùng nhau."



"Hả?" Mẹ Lưu vừa nghe đã biết có ý gì. Chính là nói trong lúc bà ta và Lưu Ái Quốc không có nhà, Lý Hồng Anh đã lén lút qua lại với người khác.



Bà ta tức giận vỗ mạnh vào giường: "Con đàn bà khốn kiếp này, cô ta thật to gan, nhân dịp chúng tôi không có nhà lại ăn cây táo rào cây sung, còn dám qua lại với người đàn ông khác."



"Dù sao thì tôi cũng chỉ nghe người khác nói vậy, còn bọn họ làm gì ở đó thì tôi không biết."



Những lời này chính là lạy ông tôi ở bụi này, chỉ rõ Lý Hồng Anh và Triệu Văn Tùng làm gì đó ở chỗ không người.



Dù bà ấy có nói thật, không cố ý móc xỉa thì người khác cũng sẽ nghĩ tới chuyện kia.



"Hương Lan, không chỉ vậy, còn nữa.”



Người phụ nữ kia bĩu môi, nói tiếp: "Mấy ngày trước, con dâu bà còn quá đáng tới mức liên tục đuổi theo đàn ông trong thôn chúng ta, dù là già hay trẻ đều phải lại gần người ta. Trong thôn đều nói cô ta bị điên rồi."



Mẹ Lưu càng nghe càng tức giận, cảm thấy Lý Hồng Anh đúng là một con đàn bà lả lơi ong bướm. Không chỉ có lỗi với Lưu Ái Quốc còn làm hỏng thể diện nhà họ Lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận