Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 556: Giằng Co Như Thế 2

Nhưng cô ta đã đi theo Lý Hồng Anh ba ngày liên tiếp, cô ta đều thấy mỗi khi ra ngoài Lý Hồng Anh luôn đi cùng với Lưu Ái Quốc, bắt kể là làm việc trên đồng ruộng hay trên đường đi làm, hai người gần như như hình với bóng. Cô ta không hề có cơ hội tấn công Lý Hồng Anh.



Cô ta đoán chắc là Lý Hồng Anh đang đề phòng cô ta, sợ cô ta sẽ đối phó với mình cho nên mới nhờ Lưu Ái Quốc bảo vệ mình.



Nếu cô ép kiên quyết tiến lại gần, Lý Hồng Anh có Lưu Ái Quốc giúp đỡ, nói không chừng có lễ sẽ đánh trả cô ta và lấy được một giọt máu, như vậy thì cô ta sẽ mất nhiều hơn là được.



Hai người giằng co như thế, trong thời gian ngắn kết quả cũng không có ai thắng hay thua.



Qua hai ngày nữa, người của ba đại đội được cử đi huyện thành học lái máy kéo đã trải qua một tuần học tập, tất cả đều đã lái máy kéo trở lại.



Tuy nhiên, trở về đúng hạn chỉ có người của đại đội Tiền Tiến và đại đội Đào Hoa. Trong ba đại đội chỉ có Trần Nhị Kim lái máy kéo của đại đội Thắng Lợi là chưa trở về.



Sáng sớm đại đội trưởng đã đạp xe đến huyện thành để sắp xếp, khi trở về vẫn là ông ấy. Hóa ra Trần Nhị Kim học không giỏi, lái máy kéo đi được nửa đường thì không hiểu sao lại làm hỏng rồi. Bọn họ đã gọi người của trạm kỹ thuật nông nghiệp đến sửa lâu rồi nhưng vẫn không sửa được. Hiện tại đang là lúc cày bừa vụ xuân cũng là thời gian bận rộn nhất đối với các nhân viên kỹ thuật của trạm máy móc nông nghiệp, không phải sửa máy kéo ở đội này thì lại nửa máy kéo ở đội kia. Nhân viên kỹ thuật còn chưa sửa xong máy kéo thì đã bị người của đại đội khác kéo đi rồi.



Thật ra, nguyên nhân chính là do nhân viên kỹ thuật kia cũng không làm gì được chiếc máy kéo đó.



Đại đội trưởng nghĩ đến Lạc Tĩnh Nghiên, muốn cô thử đi xem. Vì vậy ông ấy vội vàng ra ruộng tìm Lạc Tĩnh Nghiên, nói cho Lạc Tĩnh Nghiên biết tình hình của chiếc máy kéo.



Lạc Tĩnh Nghiên không muốn bị người khác khi cần thì gọi lúc không cần lại đuổi đi. Như vậy so với miếng giẻ rách thì có gì khác nhau.



Cho dù cô có sửa chữa được máy kéo và đóng góp cho đại đội này thì sợ rằng những người khác cũng sẽ không nói cô tốt. Nếu cô không sửa chữa được, chắc chắn cô sẽ bị những người thích nói mát trong thôn chọc vào xương sống.



Chỉ một câu, làm việc mà không được công nhận. "Đại đội trưởng, tốt hơn hết là cháu không nên đi, không phải là cháu không muốn sửa máy kéo, cháu thực sự muốn cố gắng đóng góp nhiều nhất có thế cho sự nghiệp nông nghiệp của đại đội chúng ta, làm cho đại đội của chúng ta ngày càng tốt hơn. Chỉ là trước đây chú cũng thấy rồi đấy, mọi người ở đây đều có thành kiến với cháu, cháu sợ tay nghề của mình không tốt, lỡ như cháu không sửa được thì mọi người sẽ lại đổ trách nhiệm lên đầu cháu. Đến lúc đó còn làm đại đội trưởng như chú phải khó xử."



Đại đội trưởng vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra, Lạc Tĩnh Nghiên đã không muốn xuống vũng nước đục này nữa. Tất cả đều là do những dân làng ngu dốt và ghen ghét đó đã suyt chút nữa hỏng chuyện cày bừa vụ xuân của đại đội bọn họ.



"Thanh niên trí thức Lạc, cháu yên tâm, chú ở đây sẽ đảm bảo với cháu, sau này cháu sẽ không bao giờ để cho bọn họ nói cháu như vậy nữa, sẽ nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ. Chỉ cần lần này cháu sửa sửa máy kéo thì sau này sẽ không ai có thể có ý kiến gì với cháu nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận