Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 274: Giả Vờ À? 3

Vì thế cô làm như vô tình đi đến bên cạnh người phụ nữ trung niên đang bế đứa trẻ, khi cô đi ngang qua bà ta đã cố tình khiến cho vai của bà ta đụng phải vai của mình, sau đó ngay lập tức cô ngã xuống đất rồi cô tóm lấy cánh tay của bà ta không để bà ta bỏ đi.



"Thim này, đang yên đang lành thím đụng tôi làm gì thế hả? Ôi chaol Thím đụng làm tôi ngã bong gân rồi đây này, chân tôi đau quá đi mất, đoán chừng xương cốt có vấn đề rồi nên thim phải đưa tôi đến bệnh viện."



Lạc Tĩnh Nghiên âm thằm quan sát tình hình của đứa bé trong tay người phụ nữ trung niên đó, mặc dù ba ta đang chao đảo nhưng đứa bé vẫn ngủ rất sâu và không hề cử động gì cả.



Người phụ nữ trung niên: "Tôi không có đụng trúng cô mà chính cô mới là người đụng trúng tôi, tôi còn có việc nên không tính toán với cô nữa, cô mau buông tôi ra."



"Không được, thim đúng tôi bị thương rồi nên đừng nghĩ đến việc không chịu trách nhiệm. Thím phải đưa tôi đến bệnh viện, bằng không đừng nghĩ sẽ bỏ đi được."



Cô túm chặt lay cánh tay của bà ta nên bà ta không thể vùng ra được, bà ta chỉ có thể cầu cứu người đàn ông trung niên ở bên cạnh.



Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Cô gái, làm người phải nói lý chứ, cô còn trẻ như vay thì làm sao vợ tôi có thể đụng cô bị thương được. Có phải cô cố ý giả vờ muốn lừa tiền chúng tôi không?"



Lạc Tĩnh Nghiên nghe ông ta nói như vậy thì càng làm ra bộ dạng tủi thân hơn.



"Chú à, xem những gì chú nói đi, tôi có phải loại người như vậy không? Tôi là người tốt, tôi bị thương cũng không nói vậy mà chú còn trách oan tôi sao? Chú muốn người khác nhìn tôi như thế nào? Thế này đi... nếu chú nói tôi giả vờ thì hai người đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra đi, chỉ cần kiểm tra ra kết quả thì sẽ biết tôi có giả vờ hay không thôi, lúc đó chẳng những hai người không cần bồi thường vết thương cho tôi mà cảnh sát cũng sẽ không để tôi đi, tôi mới không dám nói dối. Đi thôi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi.”



"Chúng ta không ởi, chúng ta còn có việc phải làm, không có thời gian nói chuyện nhảm nhí với cô." Người đàn ông trung niên nói.



Lúc này, thực khách từ tiệm cơm quốc doanh đi ra đều đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, cũng có người ở bên trong ăn cơm nhưng hai mắt vẫn nhìn ra ngoài.



Lạc Tĩnh Nghiên lau nước mắt, nói: “Phím, chú, hai người cũng không biết nói lý lẽ rồi, vì sao các người đụng trúng tôi nhưng không chịu trách nhiệm gì hết, chẳng lẽ tôi đột nhiên bị thương vậy sao? Các người đụng vào người ta khiến người ta bị thương mà không chịu trách nhiệm, cũng mặc kệ cho ai nói gì, như vậy có lý Sao.”



Cô vẫn quan sát bé gái trong lòng ngực của người phụ nữ trung niên kia, đứa bé vẫn không có phản ứng gì.



Người đàn ông trung niên chỉ vào Lạc Tĩnh Nghiên, kiên quyết nói: "Cô chắc chắn là giả vờ, vợ của tôi không thể nào có sức lực lớn để đụng trúng cô khiến cô bị thương như vậy. Cô gái à, cô nhìn đi, hai người lớn tuổi như chúng tôi cũng không hề sống dễ dàng gì, xin cô mau buông tha cho chúng tôi mà đi tìm người khác lừa tiền đi."



"Tôi không bỏ qua, các người nói tôi lừa gạt tống tiền, vậy các người có bản lĩnh báo công an đến để công an bắt tôi không." Cô nhìn về mọi người, nói: "Cái chú này cùng thím này không chịu thừa nhận rằng bọn họ đã đụng trúng tôi, các người cũng không thể đưa tôi đến bệnh viện trị thương nhưng có người nào tốt bụng nguyện ý giúp tôi một chút, đi báo cho đồng chí công an để đồng chí công an đến trả sự trong sạch cho tôi, đồng thời, cũng để người đã đụng trúng tôi phải bồi thường cho tôi."





Chuong 275: Giai Cuu 1


Chuong 275: Giai Cuu 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận