Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 910: Không Thể Về Nhà 1

Trên mạng cô đã biết được, sau hàng nghìn năm Vạn Lý Trường Thành mới mở cửa kinh doanh cho bên ngoài tham quan, trước đây đều là tham quan tự do, cũng không có quá nhiều người.



Vào những năm 1970. do người dân chịu ảnh hưởng của quy định địa phương, điều kiện giao thông còn có mức độ tiêu dùng người dân không được ăn no, hoàn toàn không có cái gọi là “du lịch”.



Người từ nơi khác cũng rất khó đến được thành phố Bắc Kinh leo Vạn Lý Trường Thành, người dân thành phố Bắc Kinh cũng sẽ không thường xuyên đến, vì vậy, Vạn Lý Trường Thành thời điểm này chắc hẳn là vô cùng trống trải, sẽ không có quá nhiều người, càng sẽ không có chen chúc, sẽ cực kỳ phù hợp để tham quan.



Ngược lại Lạc Tĩnh Nghiên ở kiếp trước đã từng leo lên Vạn Lý Trường Thành, nhưng mỗi lần đi đều có rất nhiều người, hoàn toàn không thể đạt được mục đích vui chơi thỏa thích.



"Bà nội, chúng ta đã đồng ý rồi, nhất định phải đi."



"Ừ, đồng ý rồi, bà nội tuyệt đối không nuốt lời.".



Bà lão nhìn thân hình gầy gò của Lạc Tĩnh Nghiên, có chút hơi lo lắng.



Leo Vạn Lý Trường Thành rất mệt, bà lão thì không sao, cháu dâu có chịu nổi không?



Suy kĩ lại thì, thời điểm mà cháu dâu chạy bộ cùng với bà dáng vẻ cũng rất khoẻ khoắn.



"Cháu dâu, leo lên Vạn Lý Trường Thành mệt lắm đó nha, cháu nhắm có chịu nổi không?"



"Cháu làm được." Lạc Tĩnh Nghiên giơ nắm tay khẳng định, khoe với Bà nội Tiết cơ tay luôn an dưới lớp áo của mình: "Bà nội, bà đừng thấy con gầy như vậy, chứ thật ra sức lực của con không kém gì bà đâu ạ."



Tiết Ngạn Thần bổ sung thêm: "Bà nội, cháu dâu của bà giống hệt bà khi còn trẻ vậy, lại còn có võ, có phải rất lợi hại không?" "Có thật vậy không?"



Lúc bà nội Tiết nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên ánh mắt sáng lên, sự yêu thích đối với cháu dâu càng tăng thêm, cháu dâu này của bà chỗ nào cũng tốt, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tay nghề có tay nghè, lại còn biết võ.



"Bà nội Tiết, khi nào rảnh rỗi bà với con cùng nhau luận bàn một chút nha." Lạc Tĩnh Nghiên cười nói.



"Vậy thì tốt quá, có cháu dâu bồi bà luyện tay, bà sẽ không thèm tìm máy lão già kia nữa."



Đang nói chuyện, có một ông lão hơn sáu mươi tuổi đến tìm bà nội Tiết so tài, Bà nội Tiết chỉ dùng có ba chiêu đã ném ông lão nằm dưới đất. "Bà nội đỉnh nhất! Bà nội là khoẻ nhất!"



Lạc Tĩnh Nghiên giơ hai ngón tay cái với bà nội Tiết.



Biểu cảm của bà nội Tiết hết sức thỏa mãn, có thể thể hiện tài năng trước mặt cháu dâu, còn được cháu dâu tán thưởng, ngày hôm nay trôi qua quá mỹ mãn.



Người già bọn họ so tài sẽ không thật sự dùng sức, ông lão từ dưới đất đứng dậy, không có gì đáng lo ngại, còn hạ chiến thư với bà nội Tiết: "Bà có thể đánh thắng tôi, nhưng chưa chắc đã đánh thắng được anh tôi đâu."



"Dù là anh của ông hay em của ông đi nữa, thì cũng phải thử rồi mới biết ai giỏi hơn." Bà nội Tiết một chút cũng không sợ. "Được, ngày mai đã là ngày ba mươi rồi, hẹn bà qua năm mới so tài."



"Được."



Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp rồi, sau khi bữa sáng không lâu, Tần Trân Trân cùng Triệu Quân đã xách đồ tới thăm, Tân Trân Trân là đặc biệt đến thăm mẹ Tiết.



Tiết Ngạn Thần đã nói cho mẹ Tiết biết chuyện của Tần Trân Trân và Triệu Quân, hơn nữa sau đó cũng thấy người lớn nhà họ Triệu đi sắm đồ chuẩn bị sang năm kết hôn .



Mẹ Tiết đang định cùng Lạc Tĩnh Nghiên đi dạo bách hóa cao ốc, thấy Tần Trân Trân đến, thế là ba người họ liền cùng đi với nhau. Tiết Ninh Ngọc ở nhà chồng chuẩn bị năm mới, hôm nay không đến được, Bà nội Tiết cũng đi bách hóa cao ốc, cả nhà chỉ còn lại mình ba Tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận