Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 776: Cùng Nhau Lên Núi 1

Chuong 776: Cung Nhau Lên Núi 1



Hổ Tử vừa mò tới trước cửa phòng Lạc Tĩnh Nghiên, cửa đang rộng mở, theo bản năng anh ta muốn đi vào không đoán trước được mới bước vào đã đụng trúng một người bạn nhỏ, sau đó lập tức môn mê bắt tỉnh, Lạc Tĩnh Nghiên cũng như cách cũ, bắt trói anh ta lại.



Lạc Tĩnh Nghiên nói với Hắc Hỗ và Hỗ Béo :"Chúng ta cùng lên núi xem đi."



"Được." Hai bé mèo cùng gật đầu.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên thu được không gian từ ba người đang ngất xỉu bị trói kia, Hỗ Béo biển thành dáng vẻ của một chú ho dũng mãnh.



"Chủ nhân, Hắc Hồ, hai người trèo lên đi, tôi chở cả hai đi"



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn về phía cửa lớn: "Hỗ Béo, chả lẽ em muốn chở bọn chị qua tường."



"Đúng vậy, chủ nhân, các người mau lên đây đi, tôi cam đoan tuyệt đối sự an toàn của hai người."



"Được."



Lạc Tĩnh Nghiên cực kỷ tin tưởng Hỗ Béo, lập tức nhắc chân cưỡi lên lưng nó, Hắc Hổ cũng nhảy lên theo, cưỡi lên cổ Hỗ Béo.”



"Chủ nhân, túm chặt vào tai tôi."



Tai của Hỗ Béo vừa to vừa rắn chắc, Lạc Tĩnh Nghiên nắm được tai mèo của nó.



"Hỗ Béo, tôi nắm chặt rồi."



"Tốt lắm, chủ nhân, chúng ta xuất phát thôi."



"ừ "



Hồ Béo chuẩn bị sẵn sàng, chân sau co lại móng sau vừa dùng lực, cả thân hình trực tiếp bay lên trời, vẽ ra một tàn ảnh màu trắng trong bầu không khí hắc ám.



Độ cao Hổ Béo nhảy lên cũng vừa đủ, không cần đáp xuống bờ tường, mà trực tiếp lướt qua tường, dừng ở mắt đất bên ngoài.



Móng vuốt mèo trời sinh có lực nhảy tốt, lúc đáp xuống mặt đất cực kỳ vững vàng.



"Hỗ Béo, chúng ta xuất phát lên núi. Đi thôi." "Được được."



Hồ béo lại vung móng vuốt lên, phóng về phía trước tựa như mãnh hỗ.



Đường núi gập ghènh, núi non trùng điệp, còn có rất nhiều khe rãnh, Hồ Béo đều có thể nhảy qua bằng năng lực siêu mạnh của mình, trong lúc Hỗ Béo đi trên núi, Lạc Tĩnh Nghiên ngồi ở trên lưng nó thể nghiệm được cảm giác như đi chơi trò chơi mạo hiểm. .



Xe qua núi, thuyền hải tặc, cân bập bênh, nhảy lầu cao, gần như có thể trải nghiệm được tất cả.



Ho Béo chính là một cái công viên trò chơi sống di động.



Nhờ vào sự trợ giúp của Hỗ Béo, con đường núi cần ba bốn tiếng mới có thể đi hết, không đến nửa giờ họ đã đi xong.



Đương nhiên, nếu như không phải bởi vì chở Lạc Tĩnh Nghiên, hoàn toàn có thể chạy nhanh hơn, đại khái chỉ cần hơn mười phút là được.



Hắc Hỗ và Hỗ Béo đã từng tới đây, chúng ta quen thuộc đường, rất nhanh chúng đã mang cô tới bên ngoài hàng rào nơi Trần Kim Long ở, Hỗ Béo nói :"Chủ nhân, chính là nơi này."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn bên trong một chút: "Chỉ có một trong số các phòng là sáng đèn, những chỗ khác đều đen kịt hét."



"Phòng này hẳn là phòng của đầu sỏ thổ phỉ." Chắc hẳn anh ta đang ở trong phòng chờ ba người ra ngoài bắt người, đương nhiên, còn cả người bị bắt tới.



Bên ngoài gian phòng sáng đèn còn có một tên đàn em đứng canh gác, trên người tên đàn em còn đeo một chiếc súng săn tự ché.



Lúc này tên đàn em có vẻ có chút mệt nhọc, cho dù đứng thẳng vẫn không nhịn được ngáp mấy cái lập tức, đầu không tự chủ được gật trái gật phải.



Lạc Tinh Nghiên đứng ngoài cửa, thật cần thận quan sát vào bên trong, đảm bảo bản thân sẽ không bị phát hiện.



Tên đàn em thật sự buồn ngủ đến mức không chống đỡ nỗi, toàn thân hơi ngã về phía trước một chút, lập tức tỉnh táo không ít. Tiếp theo, anh ta nhặt trên mặt đất một cây mộc côn, đâm xuống đất một nhát, nhất thời tinh thần lại đi lên, sau đó, lập tức trông về phía cửa bên này.



Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng núp kỹ, tên đàn em kia không phát hiện được cô, vẫn chuyên tâm gác.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận