Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 965: Tái Tạo Lại 3

"Là em và bà nội sợ bị sét đánh chét."



Cho nên mới tránh xa anh chút thôi.



Bà nội Tiết vỗ vai anh nói: "Cháu trai tốt, còn không khai báo nhanh lên, hôm nay là chính mắt bà và Tĩnh Nghiên nhìn thấy còn lúc chúng ta không nhìn thấy thì cháu còn gây ra bao nhiêu đào hoa nát nữa.”



Tiết Ngạn Thần oán hận nhìn bà nội Tiết: Bây giờ bà nội là bà nội của ai thế ạ? Sao bà không bênh vực cháu trai mình, đến bà cũng bán đứng cháu trai mình hay sao?



Bây giờ anh còn nghi ngờ liệu ba anh có phải là con ruột của bà nội hay không nữa?



May mà bà nội Tiết không nghe được tiếng lòng của anh, nếu mà bà ấy nghe thấy chắc có lẽ sẽ bắt ba anh nhét anh trở lại rồi tái tạo lại lần nữa mắt.



Làm thế nào mà có thể sinh cho bà ấy một đứa cháu trai như vậy được,



"Bà nội, cháu không có một bông hoa đào nát nào cả, cháu... hai người muốn cháu làm gì thì mới tin cháu đây?"



Trên trán của anh đã lắm tắm mồ hôi từ lâu rồi, anh lại nhìn sang Lạc Tĩnh Nghiên: "Bà xã à, như thế này đi, không quan tâm họ có cho anh đi hay không thì bây giờ anh sẽ lập tức cuốn gói đi ngay. Chúng ta đi về nhà, thôi bỏ đi... đồ đạc gì anh cũng không cần, chúng ta lập tức về nhà đi."



Bà nội Tiết và Lạc Tĩnh Nghiên kéo anh lại.



Bà nội Tiết cười nói: "Bỏ đi bỏ đi, cháu nói không có thì là không Có.”



"Bà nội, hai người trêu cháu."



Lạc Tĩnh Nghiên hỏi: "Giận rồi à?"



Người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ như hoa đào tháng ba của vợ mình thì khuôn mặt vừa mới bị mây đen bao phủ của anh cũng đã tan biến hết.



"Làm gì có?"



Anh móc những ngón tay của mình vào bàn tay của cô rồi co ngón tay gãi vào lòng bàn tay cô may cái.



"Anh có giận ai thì cũng sẽ không giận em.”



Lạc Tĩnh Nghiên lợi dụng lúc bà nội Tiết đi phía trước không chú ý mà kiễng chân hôn lên khuôn mặt tuần tú của anh.



Cô khẽ nói với anh: "Đền bù cho anh đấy."



"Cảm ơn bà xã."



Tiết Ngạn Thần đưa hai người về lại nhà khách sau đó anh mới đi về quân khu.



Sau khi Lý Tuyết và Từ Hân quay về quân khu, Từ Hân ở một mình trong quân khu nên phải sống ở ký túc xá còn Lý Tuyết thì sống trong nhà gia quyến. Khi đến trước cổng nhà gia quyết thì họ tạm biệt nhau sau đó Lý Tuyết bước vào trong khu nhà, trời đang tối dần, vì để tiết kiệm tài nguyên nên đèn đường ở hai bên đường rất thưa thớt và không quá sáng.



Khi cô ta đi đến hàng cây bách thì đột nhiên dừng bước vì hình như cô ta nghe thấy có ai đó nhắc đến tên Tiết Ngạn Thần, cô ta cần thận lắng nghe. Chỗ gốc cây bách đằng kia có hai giọng nam đang thảo luận chuyện gì đó có liên quan đến Tiết Ngạn Thần.



Cô ta không phát ra âm thanh vì muốn nghe xem rốt cuộc họ đang nói chuyện gì về Tiết Ngạn Thần.



Hai người ở chỗ cây bách không ai khác mà chính là trung đoàn trưởng Khương và chính ủy trung đoàn.



"Lão Khương, đon xin kết hôn và các giấy khen của người yêu của cậu ấy đều đã đưa cho sư đoàn trưởng rồi, anh nói xem bốn ngày sau đơn xin kết hôn của họ có được thuận lợi tán thành không?"



Trung đoàn trưởng Khương lắc đầu: "Nói một cách hợp lý thì việc người yêu của Tiểu Tiết cởi được mũ là không sai nhưng cụ thể thế nào còn phải xem quyết định của các lãnh đạo."



"Tôi thấy khả năng cao là Tiểu Tiết sẽ được giữ lại đây."



"Vẫn may nhờ người yêu của cậu ấy có bản lĩnh, thật sự năng lực của hai người họ rất xứng đôi. Tôi vẫn chưa gặp đồng chí Tiểu Lạc đó nên không biết ngoại hình của cô ấy có xứng đôi với Ngạn Thần không? Chẳng phải người ta nói lang tài phối nữ mạo* sao."



*Đàn ông có tài thì xứng đôi với phụ nữ có sắc
Bạn cần đăng nhập để bình luận