Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 053: Bố Thí 1

"Đúng đúng đúng." Cô gái đối diện Lạc Tĩnh Nghiên đồng tình nói: "Bản thân có cái gì thì ăn cái đấy, người ta cho cô thì là người ta có ý tốt, không cho cô là cũng là chuyện thường tình. Người ta cũng không phải là bố mẹ cô, dựa vào đâu mà cô bắt họ phải chiều chuộng cô chứ?”



Lạc Trường Thiên nói với Trương Hồng Hà: "Chao ôi, ai biết thì nghĩ cô là thanh niên tri thức, ai không biết lại nghĩ cô là đồ ăn xin cơ đấy."



Những người xung quanh cũng ném ánh mắt khinh thường về phía Trương Hồng Hà, khiến cô ta cảm thấy xấu hỗ vô cùng. Lạc Tĩnh Nghiên sau đó nói với Lâm San San: "Vừa rồi cô vừa nói giúp cho cô ta, chắc là thấy cô ta đáng thương nhỉ, cô muốn làm người tốt, thì đưa bánh gà của cô cho cô ta ăn đi."



Đúng rồi, Lâm San San hiện đang ăn bánh gà.



Lâm San San vô thức siết chặt túi bánh gà của mình, số tiền của cô ta có hạn, nên nếu đưa đồ ăn cho người khác, bản thân sẽ phải ăn ít hơn.



"Tôi không quen biết cô ta, tại sao lại phải cho cô ta chứ?



"Tôi cũng đâu quen biết cô ta, tại sao đồ của tôi lại phải đưa cho cô ta ăn cơ chứ? Vị đồng chí này, người khác đều ăn đồ của mình tự làm, cô có thể ăn được bánh gà, giàu như vậy, tôi đoán cô chắc là con nhà tư bản nhỉ."



"Cô đừng nói vớ vẫn, nhà chúng tôi hoàn toàn trong sạch, không phải tư bản." Theo bản năng, Lâm San San bỗng nhiên đứng phắt dậy hướng đến Lạc Tĩnh Nghiên quát lớn.



Có người chỉ trích cô ta nói: "Nhìn kìa, vừa rồi cô ta vừa nói người ta, sao đến lượt mình lại không chịu nỗi rồi?"



Lâm San San nhớ lại lời của cha nuôi nói, cô ta phải kiên nhẫn, khiêm tốn, tốt nhất không nên công khai xung đột với người khác. Cô ta nhẫn nhịn, sau đó nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "tôi xin lỗi, vừa rồi tôi nói sai rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "thực ra xin lỗi chính là phương thức đền bù vô dụng nhất. Nhưng tôi là người rộng lượng, cho nên không tính toán với cô, sau này nói chuyện chú y một chút. Cái đó, tôi quên mắt, cô đồng tình với người ta như vậy, còn chưa thấy cô đưa bánh gà cho người ta ăn nữa, vừa rồi nói giúp người ta, người ta chắc đã xem cô là người tốt rồi, đừng làm cho người ta cảm thấy thất vọng."



Cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những người đã làm tổn thương mình.



Lam San San chán ghét liếc nhìn Trương Hồng Hà, lấy từ trong túi ra một chiếc bánh gà, ném đến trước mặt Trương Hồng Hà giống như bố thí cho chó vậy, Trương Hồng Hà cảm thấy mình như bị xúc phạm, cô ngước mắt lên và nhìn Lâm San San một cách hung dữ.



Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhặt chiếc bánh gà lên, dùng tay lau đi, cầm về vị trí ngồi của mình, cho từng miếng từng miếng vào miệng.



Trong xe lúc này lại vang lên những tiếng thở dài và thì thầm.



Cô gái vừa nói chuyện với Lạc Tĩnh Nghiên tên Giang Mãn Nguyệt, cô gái bên cạnh cô ấy là Lý Hồng Mai.



Lạc Tĩnh Nghiên đưa cho họ mỗi người một quả trứng kho của mình, khi xa nhà, không thể không kể đến cách ứng xử được, đối với những người tốt với mình, thì cần có một chút báo đáp.



Giang Mãn Nguyệt và Lý Hồng Mai đều rất cảm kích, Giang Mãn nguyệt lấy trong túi ra một nắm táo đỏ, đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên: "là của người thân mình tặng cho, vừa ngọt vừa giòn, mong là cậu không chê.”



"Sao lại chê được chứ? mình rất thích ăn loại táo này."



Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy táo đỏ, rồi chia cho Lạc Trường Thiên một nửa.



Lý Hồng Mai trong túi không có đồ gì ngon, nên không lấy ra.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận