Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 324: Tìm Người Yêu 1

"Nhưng em thích con ho màu kia hơn, em muốn đổi màu."



"Được rồi, được rồi, chị sẽ làm quần áo màu vàng cho em." Mặc kệ là người hay mèo đều sẽ có lúc thẩm mỹ mệt nhọc, Lạc Tĩnh Nghiên rất hiểu Hồ Béo.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên thương lượng với chúng nó xong, lập tức bắt tay vào việc.



Lạc Tĩnh Nghiên còn phải đo kích cỡ cho hai cho chú mèo, vẽ mẫu thiết kế rồi lại tiến hành cắt khâu vá.



Sau hai ngày, cuối cùng thì Lạc Tĩnh Nghiên cũng đã làm xong quần áo cho Hắc Hỗ và Hỗ Béo, đều là quần áo có hai lớp, ở giữa có một lớp bông, dùng để giữ ám.



Hai chú mèo nhỏ háo hức mặc quần áo mới của mình, đều rất vừa vặn.



Bởi vì quần áo và màu lông của Hổ Béo không giống nhau, nên Lạc Tinh Nghiên còn làm một cái mũ màu vàng và vớ cho nó, dính liền với quần áo.



Dưới bàn tay của Lạc Tĩnh Nghiên, Hồ Béo trông không khác gì một con mèo màu vàng.



Để tạo hiệu ứng chân thật hơn, cô còn đặc biệt nhuộm thêm một ít sọc màu nhuw mèo mướp lông cam trên quần áo của Hỗ Béo, biến Hỗ Béo thành một con mèo mướp giả. Lạc Tĩnh Nghiên ôm hai con mèo nhỏ ú nụ vào trong lòng, đối với một người yêu mèo như cô mà nói, giây phút như vậy hạnh phúc biết bao.



Ba ngày sau, đã qua sáu ngày kể từ lần chụp ảnh với Tiết Ngạn Thần trước đó, ngày mai là có thể đi lấy ảnh chụp được rồi, mấy tắm ảnh này cộng với bức thư mà Tiết Ngạn Thần viết về nhà sẽ được cùng gửi đến Bắc Kinh qua đường bưu điện.



Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị làm một ít điểm tâm, để Tiết Ngạn Thần cùng gửi bưu đến Bắc Kinh luôn.



Cô đi vào không gian, lấy quả óc chó, một số nguyên liệu khác và nước Linh tuyền trong không gian làm mấy cân bánh óc chó, bánh đậu phộng, bánh táo đỏ, lấy ra một ít cho ba mẹ Lạc, lại chừa cho Lạc Trường Thiên một ít, còn lại đều để Tiết Ngạn Thần gửi đi.



Hôm nay là ngày hẹn đi lấy ảnh chụp, cô sợ Tiết Ngạn Thần sẽ đi đến thị trấn một mình nên sáng sớm đã xách đồ đến tìm anh.



"Em cùng anh đến thị trấn lấy ảnh chụp."



Tiết Ngạn Thần thấy cô xách theo một túi đồ lớn, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"



Cô lấy đồ trong túi ra cho anh xem: "Là để gửi cho người nhà của anh, đều là mấy món em tự làm, anh gửi đến Bắc Kinh cho bọn họ ăn thử nhé." Tiết Ngạn Thần lập tức cảm động: "Cảm ơn em, Tĩnh Nghiên."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Nói cảm ơn làm gì, người nhà của anh thì sau này cũng có thể sẽ trở thành người nhà của em, nếu đã là người nhà thì em phải quan tâm họ một chút chứ."



Tiết Ngạn Thần sửa lại lời của cô: "Không phải là có thể sẽ trở thành người nhà của em, mà là nhất định sẽ trở thành người nhà của em. Em yên tâm, bọn họ nhất định sẽ thích. Anh vào ký túc xá lấy thư rồi chúng ta lập tức xuất phát."



Anh trở về phòng, mở bức thư đã viết xong gấp lại trước đó ra, lấy bút viết thêm vài câu lên trên, sau đó lại gấp lại, bỏ vào trong túi. Sau khi ra ngoài, anh cam lấy cái túi trong tay Lạc Tĩnh Nghiên: "Chúng ta di thôi.



"Ừm."



Hai người trực tiếp ngồi xe bò của Đại đội đi tới thị trần, đến bưu điện, gửi bưu kiện và thư tín ra ngoài.



Ra khỏi bưu điện, Tiết Ngạn Thần hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Em có muốn đi gặp bà ngoại của anh không?"



Lạc Tĩnh Nghiên chan chờ một chút, nếu là ngày thường, lúc cô đi gặp bà nội Tần sẽ không có bất kỳ sự xấu hổ hay khẩn trương nào, nhưng bây giờ đột nhiên đi gặp bà cụ với một thân phận khác, cô cảm thấy có hơi xấu hổ. "Nếu em không muốn đi bây giờ thì cũng không sao, qua một khoảng thời gian nữa cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận