Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 358: Ba Người 1

Hắc Hỗ yên lặng trốn trong một góc tường trong sòng bạc, đôi mắt mèo giống như ngọc lục bảo không chớp một cái, hết sức chăm chú chú ý từng hành động cử chỉ, cùng với động tác của những người xung quanh Lý Kiến Quốc. Nếu như Lý Kiến Quốc muốn rời khỏi, nó sẽ nghĩ cách tạo ra chút rối loạn, để Lý Kiến Quốc ở lại.



Bên ngoài, Tiết Ngạn Thần đi đến bên cạnh người canh chừng, người canh giữ nghĩ rằng anh cũng đến tham gia đánh bạc, nhưng đối phương che rất kín, nên không thể phân biệt ngoại hình. Đối với những người lạ, anh ta vẫn luôn cần thận, nhất định phải hỏi rõ tình hình bên trong, mới có thể thả cho đi vào sòng bạc.



Anh ta chặn Tiết Ngạn Thân lại: "Có giấy thông hành hay không? Hoặc là nói khẩu hiệu hôm nay."



"Tôi có giấy thông hành."



Tiết Ngạn Thần trả lời một câu, nâng tay phải lên, động tác tự phụ ưu nhã, giống một quý công tử.



Trong đầu người canh gác nhanh chóng suy nghĩ, chẳng lẽ đây là con cháu trong nhà nhân vật lớn nào đó.



Chỉ thấy Tiết Ngạn Thần thò tay vào trong áo trên, moi móc, lại không móc ra cái gì cả, nhân lúc người canh gác không chú ý, nhanh chóng bổ cỗ tay vào trên cổ đối phương một cái, nhất thời người canh gác cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt trợn trắng lên, Tiết Ngạn Thần lập tức dùng một tay che miệng của anh ta lại, một cái tay khác đỡ được anh ta, cần thận từng li từng tí, kéo anh ta tới một góc vắng vẻ mà thần không biết quỷ không hay, sau khi xác nhận đối phương hoàn toàn ngắt đi mới buông xuống.



Không bao sau, nhân viên công an chạy đến, bắt được tất cả người trong sòng bạc.



Trong những người này, có con cháu của cán bộ và lãnh đạo nhà máy, có mấy tên lêu lỗổng trên đường và đầu sỏ xã hội đen.



Hành động lần này của công an, tính cả người quản ly sòng bạc và người tham dự đánh bạc, tất cả bắt được hơn mười người, có thể nói là thu hoạch tương đối khá.



Lý Kiến Quốc bị công an vô tình đeo còng tay màu bạc lên, lúc này anh ta mới cảm thấy sợ hãi, trong lòng vừa sốt ruột, vậy mà lại nói ra tên của cha mình.



"Tôi, cha tôi là chủ nhiệm Lý của Uỷ ban Cách mạng, các người mau thả tôi ra."



Nhưng Trình Thiên Minh hoàn toàn không sợ anh ta: "Tôi không quan tâm cha cậu là ai, trước mặt pháp luật quốc gia, mọi người đều bình đẳng. Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân.”



Công an mang bọn họ đi, một bên khác, ở trong "Kỹ viện" bắt hai bên mua bán cũng có hơn mười người.



Tiết Ngạn Thần đợi ở gần đó một lúc, không phát hiện người hợp tác với anh, chờ sau khi nhóm công an rời đi, anh chuẩn bị đi tới cục công an tìm Lạc Tĩnh Nghiên.



Chỉ là, anh còn chưa đi được bao xa, Lạc Tĩnh Nghiên đã đi ra từ trong một ngõ hẻm.



"Anh."



Lạc Tĩnh Nghiên gọi anh một tiếng, lúc trước cô chào hỏi Tiết Ngạn Thần, nói mấy câu, sau đó thì ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, không đúng, mẹ Tiết Ngạn Thần không ở nơi này, anh tạm thời không thể tìm mẹ. Cô đi đến trước mặt Tiết Ngạn Thần, nói: "Anh à, lần này hợp tác rất vui mừng, tên kia đã bị bắt lại, may mà có anh.”



"Hai người chúng ta hợp tác, giúp đỡ cho nhau, công lao của cậu cũng không nhỏ."



"Anh, thù của chúng ta đều đã được báo rồi, tôi phải về nhà, anh cũng về nhà tìm vợ anh đi thôi."



Tiết Ngạn Thần ừ một tiếng: "Tôi đi gửi thư nặc danh xong sẽ về nhà."



"Để tôi đi với anh." Nếu không thì rất không nghĩa khi.



"Không cần, tự tôi đi là được."



"Vậy anh cần thận một chút."



"Yên tâm đi." Thấy đã giữa buổi trưa rồi, Tiết Ngạn Thần gọi cô lại: "Người anh em, đã quen biết nhau, cùng đối phó với kẻ thù chung, đến giờ cơm rồi, chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh cùng ăn một bữa cơm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận