Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 159: Đan Áo Len 3

Nữ thanh niên trí thức hôm nọ có nói cho cô ta biết, trong khu thanh niên trí thức có một đôi vợ chồng thanh niên trí thức, hoá ra người đàn ông này đã có vợ, trăm phần trăm không phải Lục Thừa Dã rồi.



Cô ta muốn đi tìm nhà của Lục Thừa Dã tiếp.



Trong khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy Tiết Ngạn Thần mang theo một đống đồ tiễn vào, có chút kinh ngạc.



"Anh Tiết, anh định làm gì thế?"



Tiết Ngạn Thần đặt túi lớn đầy đồ lên trên bàn,"Mua một chút đồ ăn vặt cho em với Tiểu Thiên."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn nhìn qua, bên trong là bánh quy đào hoa đồ đóng hộp các loại.



Ngoại trừ người thân kiếp trước kiếp này của cô, Tiết Ngạn Thần là người đầu tiên mua đồ ăn vặt cho cô.



Nhưng cô cùng vơi Tiết Ngạn Thần chỉ là giả vờ làm người yêu mà thôi.



"Anh Tiết, nhiều đồ như vậy, nhất định tốn không ít tiền, sao em có thể không biết xáu hổ mà nhận được chứ?"



"Không có gì phải xấu hổ, hiện tại chúng ta là người yêu, anh không nên đối xử tốt đối với người yêu của anh sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tĩnh Nghiên hơi đỏ lên: "Nhưng chúng ta là giả, anh không cần phải tiêu pha như thế."



"Diễn cũng cần phải diễn thật một chút, nếu không người khác tin tưởng thế nào?"



Lạc Tĩnh Nghiên thế mà không thể phản bác lời của anh nói.



Hiện tại bọn họ hợp tác cùng có lợi, Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy không thể để chỉ có anh tiêu tiền, là đối tác hợp tác, cũng là người yêu trên danh nghĩa của anh, cô nên cho Tiết Ngạn Thần một vài thứ.



Trời càng ngày càng lạnh, nhìn đồ Tiết Ngạn Thần mặc, cô hỏi: "Anh Tiết, anh có cần áo len hay không, nếu cần, em đan cho anh một bộ áo len."



Kiếp trước Lạc Tĩnh Nghiên đã xem các trang mạng phát trực tiếp dạy đan áo len rất nhiều lần, cô trời sinh học cái gì cũng nhanh, xem một cái là biết, kiếp trước cũng đan áo len cho chính mình cùng với người nhà, có thể sử dụng len sợi đan ra mấy hình dáng không thể hình dung được.



"Tốt quá, vừa lúc anh đang thiếu một chiếc áo len, vậy phải làm phiền em rồi." Thần thái anh sáng láng.



"Được, ngày mai em sẽ đi mua len sợi."



"Anh đi là được, em chỉ cần phụ trách đan áo len thôi. Ngoại trừ len sợi, còn cần cái gì?" Anh nhớ rõ trước kia mẹ anh có đan áo len cho anh, vẫn còn hai que đan dài, ngoại trừ cái đó ra thì không biết có còn cần dụng cụ khác hay không.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Còn cần một đôi que đan nữa, bên ngoài có tre để làm, em có thể tự gọt ra một bộ."



"Để anh đi."



Bọn họ tìm được ở trong sân một cây gậy trúc, lấy ra một đoạn từ phía trên, Tiết Ngạn Thần gọt một hơi ra năm bộ que đan, que đan được vót xong, còn cần mài bóng loáng ở mặt ngoài, vót hai đầu mượt mà nhọn hoắt.



Bên Lạc Tĩnh Nghiên không có giấy ráp, may mà chỗ Triệu Quân có hai tắm, bèn cầm qua đây. Lúc này Tiết Ngạn Thần mới hài lòng về Triệu Quân một chút: "Không uỗng công cho cậu ăn."



Triệu Quân cười cười: "Tất nhiên, Triệu Quân tôi cho tới bây giờ không phải người ăn miễn phí."



Tổng cộng năm bộ que đan, Lạc Tĩnh Nghiên có thể dùng trước một bộ, bốn bộ còn lại làm dự phòng.



Tại nhà họ Lục.



Lần này vận may của Lý Hồng Anh không tệ, nhà họ Lục đang mở cửa, sau khi cô ta đi vào xong, chỉ thấy ở cửa nhà chính có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc áo vải màu xám đang ngồi ở đó, bà ấy đang cúi đầu khâu đề giày, bên cạnh có một cô bé dựa sát vào, đang nhìn bà ấy làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận