Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 235: "Ăn Vụng" Thịt Kho Tàu 1

"Không được, mày nhất định phải bị tao khống chế. Con mèo tham lam này, muốn trách thì phải trách do mày quá tham ăn, không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thịt, cho nên mới bị trói buộc vào không gian của tao. Từ nay về sau, mày phải bị tao điều khiển."



Hỗ Béo chán nản ngồi xốm trên mặt đất, muốn bật khóc.



Nếu biết sớm sẽ như thế này thì đã không dây vào người phụ nữ này, thà được tự do như Hắc Hỗ còn tốt hơn.



Ở bên phía Lạc Tĩnh Nghiên, cô hỏi Hắc Hổ: "Con mèo trắng vừa rồi là Hổ Béo phải không? Nó béo thật đáy."



"Ừm, chủ nhân, nó chính là Hỗ Béo, nó nói là đi theo không gian của Trang Phỉ Phỉ nên tới đây, về cơ bản thì tình hình của nó cũng giống như em. Nhưng mà nó lại bị ràng buộc không gian với Trang Phỉ Phỉ, thậm chí quyền tự do đi lại cơ bản cũng bị Trang Phi Phi hạn chế, Trang Phỉ Phỉ có lúc còn không chịu cho nó ăn gì, chủ nhân, Hồ Béo thật đáng thương.



Lạc Tĩnh Nghiên là người rất thích mèo, nghe được Hỗ Béo bị ngược đãi như vậy, cô không khỏi đau lòng.



"Hắc Hồ, em chưa nói với Hỗ Béo về không gian của chị đâu phải không?"



"Chưa ạ, em sẽ giữ bí mật cho chủ nhân. Nếu chủ nhân không cho em nói cho nó biết, thì em nhất định sẽ không nói."



"Vậy thì tốt. Chị chỉ sợ sau khi Hồ Béo biết chị có không gian, nó sẽ nói cho Trang Phi Phi biết chuyện này, đến lúc đó lại gây ra một số rắc rối không đáng có."



Hắc Hổ vốn muốn nói gì đó, nhưng lại sợ làm chủ nhân thất vọng nên không nói gì.



Im lặng một lúc, nó nói: "Chủ nhân, chị có thể cho Hồ Béo tới ăn thịt được không? Hỗ Béo thật đáng thương. Chị yên tâm, nếu không được sự cho phép của chị thì em sẽ không biết một lời nào về chuyện bí mật trong không gian của chị đâu."



"Được, chị sẽ chuẩn bị cho nó rồi de trong nhà. Chỉ cần nói là em nói là chị đã chuẩn bị cho em rồi cho nó ăn thôi."



"Được, cảm ơn chủ nhân."



Lạc Tĩnh Nghiên nấu một bát thịt kho, đặt ở góc khuất sau cửa, ăn trưa xong, cô nằm trên giường, trùm chăn ngủ thiếp đi.



Một lúc sau, Hỗ Béo lặng lẽ theo Hắc Hỗ vào nhà. Hổ Béo cảnh giác, lúc vào cửa nhìn chằm chằm Lạc Tĩnh Nghiên máy lần, phát hiện Lạc Tĩnh Nghiên đang nhắm mắt lại, không có động tĩnh gì, sau khi xác nhận đối phương đang ngủ, nó mới dám nhẹ nhàng nâng vuốt mèo lên, đi từng bước một đi về phía trước, mỗi bước đều phải cần thận nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, sợ Lạc Tĩnh Nghiên sẽ đột nhiên tinh lai ngan can no an thit.



Hắc Hỗ nói: "Hỗ Béo, cậu đừng sợ, chị đã ngủ rồi, mỗi lần chị ấy ngủ luôn rất say, chúng ta nhẹ nhàng một chút, sẽ không đánh thức chị ấy đâu."



"Ừ, ừ." Hỗ Béo gật đầu, có lẽ là do làm việc xấu lòng lo ngay ngáy, nó vẫn cảnh giác như cũ.



Cần thận bước đến bát tô đựng thịt kho tàu, hít hà thật mạnh, mùi thơm của thịt kho khiến nó gần như mất hồn, không nhịn được kêu lên, cắn một miếng, huhu ngon quá, rồi mới thưởng thức món ăn ngon cùng Hắc Hỗ.



Kỳ thật Hắc H6 chỉ hua theo Hỗ Béo, giả vờ ăn, chứ nó ăn rất ít, nó muốn cho Hỗ Béo phần lớn thịt kho. Hỗ Béo vừa ăn vừa cảm than vì độ ngon của thịt kho,"Hắc Hồ, ngon quá. Tớ chưa bao giờ được ném thử thịt ngon như vậy, ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở trong không gian của chủ nhân tớ”



Nói xong, nó còn không quên quay đầu nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, thấy đối phương không nhúc nhích, nó lại quay đầu tiếp tục ăn thịt trong bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận