Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 273: Giả VoA? 2

Lạc Tĩnh Nghiên nhặt thân trúc lên, thân trúc dài khoảng một mét, kích thước gần bằng ngón trỏ.



Cô cầm thân trúc lên rồi nhìn vào cả hai đầu thân trúc nhưng không phát hiện có gì khác thường.



Nhưng thân trúc hơi nặng nên chắc chắn bên trong còn cất giấu huyền cơ, Hắc Hỗ đã nói bên trong có báu vật thì chắc chắn không sai.



"Hắc Hồ, còn thứ nào khác nữa không?"



[Chủ nhân, nhìn dưới chân chị đi. ]



"tò" Lạc Tĩnh Nghiên vội vàng nhắc chân lên phát hiện ra mình vừa giam lên một tắm gương đồng.



Gương đồng đã rỉ sét trông giống như có lông xanh mọc khắp cả tắm gương.



Độ bóng loáng bị che khuất vì chìm bên trong bùn lầy, chẳng trách nó lại bình an vô sự nằm ở đây.



Cô đào chiếc gương đồng ra khỏi đống bùn lầy, tạm thời chưa thể lau sạch bùn bám trên tắm gương được.



"Được, vất vả cho em rồi Hắc Hồ, có còn nữa không?"



Không phải cô quá tham lam, chỉ là hơi tham mà thôi. Nếu tìm được đồ gì thì phải mang đi hết không thể để lại cho nữ chính được.



Hắc Hỗ lắc đầu: [Chủ nhân, tạm thời chưa có nhưng chúng ta có thể quay lại sau. ]



"Được."



Lạc Tinh Nghiên cũng đã hài lòng rồi: "Quay về chị sẽ nấu thịt cho các em ăn."



[Tốt quá rồi, chủ nhân... chủ nhân vạn tuế!]



Đôi mắt của Hắc H6 sáng lấp lánh, nó the lưỡi ra liếm mép.



Lạc Tĩnh Nghiên lại dùng giấy báo bọc chiếc gương đồng lại, sau đó mang theo những thứ đã chọn đến tìm ông lão để hỏi ông ấy xem tổng cộng bao nhiêu tiền.



Ông lão không thấy có thứ gì tốt cả nên chỉ lầy một xu tiền.



Lạc Tĩnh Nghiên rời khỏi chỗ mua bán đồng nát và chuẩn bị đi về nhà.



Khi cô đi tìm xe bò sẽ đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, bây giờ đã là giữa trưa nên có rất nhiều thực khách đi ra đi vào tiệm cơm quốc doanh.



Vốn dĩ mọi thứ đều bình thường nhưng khi có một cặp vợ chồng đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh thì Lạc Tĩnh Nghiên lại phát hiện trên người họ có gì đó bất thường.



Có lẽ cặp vợ chồng này đã ngoài năm mươi, trong tay người vợ có ôm một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say. Vốn dĩ cũng không có gì nhưng kỳ lạ là hai vợ chồng này mặc quân áo rách nát và chắp vá khắp nơi, đứa trẻ mà người vợ bế trên tay được quấn tã lót nhưng lại được may bằng vải tốt, có vẻ như còn mới tinh.



Đồng thời hai người họ lại rất vội vàng giống hệt như hai tên trộm, dù bọn họ đi rất nhanh nhưng mà đứa trẻ trong tay vẫn ngủ ngon lành chứ không hề có động tĩnh gì. Trong hoàn cảnh bình thường nếu trẻ sơ sinh có ngủ sâu đến đâu cũng không thể nào không động đậy trong điều kiện lắc lư như thế được.



Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng đưa ra kết luận hai người lớn này chính là những kẻ buôn người. Kẻ buôn người điên cuồng mắt trí, tội ác tày trời, bởi vì bọn họ đã gieo nên cảnh cốt nhục phân ly cho vô số gia đình. Bây giờ chắc hẳn ba mẹ của đứa trẻ đó đau đớn biết bao, âu sầu đau lòng.



Đối với những kẻ buôn người thì thứ họ nhận được là một đứa trẻ và một khoảng thu nhập khách quan, nhưng mà đối với những gia đình đã mắt con thì nó có thể là một đòn đả kích tàn khốc.



Không được, cô không thể để hai người đó thực hiện được hành vi, cô muốn giải cứu đứa bé bị bắt cóc đó.



Nhưng trước khi chưa có bằng chứng chính xác chứng minh hai người đó là kẻ buôn người thì cô không thể tùy tiện xác định thân phận của họ được, bằng không chẳng những không cứu được đứa bé mà ngược lại cô còn bị bọn buôn người trả đũa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận