Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 517: Bóp Quả Hồng Mềm. 2

Tôn Diem Điềm biết trừng phạt có ý nghĩa gì, sau này cô thậm chí còn không bằng Triệu Văn Tùng và Mạnh Bân, nhưng cô lại yếu đuối, không có khả năng chống lại những người dân của thôn này.



Nhưng có một điều là cô ấy sẽ không bao giờ là vợ của Trương Nhật Đông.



Cuối cùng hai bên giằng co không dứt, bà Trương gay gắt nói: "Thanh niên trí thức Tôn, tôi cho cô một đêm để suy nghĩ rõ ràng. Tôi và Nhật Đông ngày mai sẽ quay lại. Nếu cô còn có thái độ này, tôi sẽ đi gặp đội trưởng nói cho ông ấy biết. Nếu không chịu ga cho Nhật Đông cô sẽ phải đi trại lao động cải tạo. Cái nào nghiêm trọng hơn, cô nên cân nhắc kỹ càng."



Sau khi bà Trương và Trương Nhật Đông rời đi, những người xem náo nhiệt cũng di theo. Bọn họ vừa rời đi, Tôn Điềm Điềm khóc thảm thiết, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, cùng lúc bị nhiều người như vậy ức hiếp, chưa bao giờ cô ấy thấy bắt lực như lúc này.



Thấy cô ấy đáng thương, Giang Mãn Nguyệt vỗ nhẹ lưng an ủi: "Điềm Điềm, đừng buôn. Chúng tôi đều tin rằng cô không làm chuyện như vậy. Chúng ta cùng nhau tìm ra giải pháp."



"Mãn Nguyệt, bọn họ đều đang thông đồng tố cáo tôi, tôi không thừa nhận bọn họ còn có nhân chứng, tôi phải làm sao bây giờ?"



Giang Mãn Nguyệt thở dài, cô ấy chỉ nghe người khác nói cuộc sống sau khi về nông thôn rất vất vả, nhưng không biết còn sẽ bị tra tan tinh thần.



So với người trong thôn, bọn họ đều là người từ bên ngoài đến, yếu đuối, đa số đều bị bắt nạt, lúc này cô ấy không biết phải an ủi Tôn Điềm Điềm như thế nào.



Lúc nãy khi xảy ra chuyện, Tôn Điềm Điềm nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên trở về, trước đó Lạc Tĩnh Nghiên đã từng đấu lại thim Hồ và Hồ Tam Cường, khi nhìn thấy cô, cô ấy như chợt nhìn thấy một vị cứu tinh, lập tức đi tìm, hy vọng Lạc Tĩnh Nghiên có thể giúp đỡ cô ay nghĩ cách giải quyết.



“Tĩnh Nghiên, hai mẹ con kia đã bịa ra tin đồn về mình, yêu cầu mình cưới Trương Nhật Đông. Họ cũng tìm người làm chứng giả. Mọi người trong thôn đều đứng về phía họ. Cậu cho mình lời khuyên đi, xem mình nên làm gì?”



Cô ấy nhắc đến công an, cũng bởi vì lần trước Lạc Tĩnh Nghiên đã dùng đến để đối phó với mẹ con nhà thím Hồ, không nghĩ được rằng mẹ con nhà bà Trương còn vô sỉ hơn mẹ con nhà họ Hà.



Lạc Tĩnh Nghiên thực sự có cách de giải quyết vấn đề này.



Lần trước thim Hồ và Hồ Tam Cường đến đây tung tin đồn ép cưới, không những đem công an ra để giải quyết thim Hồ mà còn có bàn đạp miễn phí là Đỗ Nghệ Nam. Tuy nhiên, dù không có Đỗ Nghệ Nam, cô vẫn có thể giải quyết được hai mẹ con nhà họ Hò.



Cô nắm lấy tay Tôn Điềm Điềm, nói: "Vao phòng mình nói chuyện.”



"Ừm."



Tôn Điềm Điềm theo Lạc Tĩnh Nghiên vào nhà, Lạc Tĩnh Nghiên mời cô ấy ngồi xuống, rót cho cô ay một ly nước nóng.



"Điềm Điềm, mình đại khái nghe được nội dung cuộc cãi vã, bọn họ tố cáo cậu cùng Trương Nhật Đông có bí mật không thể cho ai biết gì đó, cho rằng cậu sẽ bị bọn họ thao túng, cưới Trương Nhật Đông. Mình có biện pháp, chỉ là không biết cậu có đồng ý hay không.”



"Biện pháp gì? Tĩnh Nghiên, nói cho mình biết đi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói với Tôn Điềm Điềm: "Điều họ có thể lợi dụng nhất là sự hỗ thẹn của cậu. Thanh danh của người con gái còn lớn hơn trời. Chỉ cần cậu có thể chứng minh mình trong sạch, họ tự nhiên sẽ trở thành kẻ nói dối. Không chỉ không cần phải kết hôn với người nhà họ Trương đó, ngược lại bọn họ sẽ bị trừng phạt."



"Mình nên làm như thế nào?"



"Cậu lại đây."



Lạc Tĩnh Nghiên vẫy tay, sau đó thì thầm vào tai cô ấy vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận