Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 715: Chim Khách Trên Đầu Cành 3

Chuong 715: Chim Khach Tren Dau Canh 3



Ban đầu bọn họ vốn đều rất có tinh thần, thời gian dan trôi qua mẹ Lưu không chịu đựng nỗi, bắt đầu vô thức giãy nãy bày trò, tìm một lát là đòi ngồi xuống nghỉ.



Lý Hồng Anh ở gần đó liếc xéo bà ta, nhưng không nói thêm gì.



Đôi khi tìm đồ không chỉ đơn giản là chỉ nhìn vào thực lực, mà hơn hết là nhìn vận may, không chừng cái kẻ biết bày trò nhất đó lại vừa khéo có thể nhặt được của báu đấy.



Mẹ Lưu đang cầm gậy kheu bụi cỏ bên chân, đột nhiên bà ta nghe thấy vài tiếng chim hót, mặt mày lập tức trở nên hớn hở, ngang đầu lên nhìn chợt thấy một con chim khách rất đẹp đang đậu trên đầu cành, nó đang hót vang mấy tiếng líu lo.



Từ xưa đến nay việc chim khách đậu trên đầu cành luôn được người ta nói là biểu tượng của sự tốt đẹp, mẹ Lưu biết chuyện vui của mình sắp đến rồi, trong lòng thoảng thấy phần khích, gọi Lưu Ái Quốc và Lý Hồng Anh.



"Ái Quốc, Hồng Anh, hai con nhìn đi mau lên, cành cây trên đầu mẹ có chim khách, chim khách đến để mang vận may tới cho mẹ đấy, chắc chắn mẹ có thể tìm được kho báu. "



Lý Hồng Anh và Lưu Ái Quốc cùng nhau nhìn qua bên chỗ bà ta, Lưu Ái Quốc thấy vui vì mẹ của anh ta vui, cung vi nha bon ho sap giàu có lên rồi.



Ngoài sự ghen ghét với vận may của mẹ Lưu ra thì bản thân Lý Hồng Anh cũng mong chim khách có thể mang tới vận may cho mẹ Lưu, giúp bà ta tìm ra dây chuyền đá Kê Huyết.



Dù sao đi nữa, thì cho dù ai trong ba người bọn họ tìm ra được dây chuyền đá Kê Huyết, cuối cùng để phải về lại tay của cô ta, phải từ cô ta nhỏ máu nhận chủ, có được không gian an giấu trong dây chuyền đá Kê Huyết.



Nghĩ như vậy, cô ta lại giương môi nở nụ cười.



Điềm báo tốt thế, không gian và vật tu mà cô ta ngày nhớ đêm mong cũng mau tới dil Chim khach dau tren canh cay trên đầu của mẹ Lưu maet lát rồi bay đi mất, mẹ Lưu đi tìm của báu với trạng thái vui mừng khap khởi, không bao lâu sau, bà ta nghe được tiếng chim hót vọng xuống từ trên đầu mình lần nữa.



Không giống với lần trước, lần này bà ta nghe thấy xong thì bản mặt trở nên ủ dột hẳn.



Vì đậu trên đầu bà ta không còn là chim khách xinh đẹp với tiếng hót vui tai nữa, mà là một con quạ với toàn thân đen xì.



Quạ đen vừa khéo tương phản với chim khách, từ xưa đến nay quạ đen là biểu tượng của điềm xấu, cộng thêm tiếng kêu của quạ đen rất khó nghe và khiến người ta thấy sợ, vừa rồi mẹ Lưu còn mới thấy vui lên, bây giờ vì nhìn thấy quạ đen mà lập tức mất sạch cả hứng.



Bà ta trừng mắt nhìn con quạ đen trên đầu, giơ tay xua đuổi: "Đồ chó đẻ, không tự nhìn lại cái bộ dạng gớm giếc của bản thân đi, còn ở đó mà kêu kêu bà đây nữa, mau cút đi cho tao! Mau cút đi"



Nhưng bà ta có xua tay đuổi đi thế nào, con quạ đen vẫn không chịu đi.



Qua đen đậu trên cành cây khá cao, bà ta chỉ có thân hình cao một mét năm mươi mấy, sao mà với tới được.



Bà ta thấy hết xua tay đến chửi rủa đe dọa mà con quạ đen vẫn không chịu đi, thế là chỉ có thể nhặt một cục đá dưới đất lên ném con quạ, lần này thì có ích, con quạ đen giật mình vì sức mạnh của cục đá, vội vàng vỗ cánh bay đi mất, trước khi đi, nó còn rất khách sáo để lại một bãi phân chim tươi nóng ham hập, rơi chính xác thẳng vào mặt mẹ Lưu, để mẹ Lưu nếm thử vị tươi.



Mẹ Lưu: Ăn phân cuối cùng cũng ăn phân còn nóng hồi.



Bà ta căng cái mặt dày ra, lau sạch phân trên mặt: "Con quạ đen chết tiệt, con quạ đen thối tha, xem tao dùng cục đá đập chết mày này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận