Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 856: Lòng Như Lửa Đốt 1

Người đàn ông mỉm cười, vẻ mặt nghịch ngợm, Lạc Tĩnh Nghiên trừng mắt nhìn anh, đi ra ngoài gọi chú Lý.



"Chú Tửu, vào nhanh đi."



"Không sao đâu, tôi sẽ ở bên ngoài một lát."



"Chú Tửu, đã đến lúc đốt lửa rồi."



"Được, tôi sẽ vào."



Chú Lý Tửu ở bên ngoài đã chuẩn bị tâm lý một chút, đi vào trong, đồng thời nhìn Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên, ánh mắt vẫn có chút mắt tự nhiên.



Ông, một ông già xấu tính, cảm thấy xấu he khi thấy các bạn trẻ ôm nhau.



Lúc này, dường như người bị đánh gục không phải ai khác mà chính là chính ông ấy.



Ông ấy mỉm cười với Tiết Ngạn Thần, hai người chào nhau rồi nhanh chóng bước đi.



Thứ nhất, ông ấy không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy lần nữa, thứ hai, ông ấy muốn trở thành một đệ tử tốt, sáng suốt và cố gắng không làm xáo trộn mối quan hệ giữa sư phụ và bạn đời của mình.



Tất nhiên Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên sẽ không bao giờ quậy phá trong quán rượu nữa và họ luôn cư xử đúng mực kể từ đó. Để Lạc Tĩnh Nghiên tan làm sớm, Tiết Ngạn Thần đã phụ giúp công việc trong quán rượu, chỉ hơn bốn giờ, công việc của Lạc Tĩnh Nghiên đã hoàn thành, cô và Tiết Ngạn Thần rời khỏi quán rượu.



Khi hai người đang đi trên đường, người đàn ông có vẻ hơi lo lắng và bước đi hơi nhanh.



Lạc Tĩnh Nghiên không thể theo kịp anh nên anh lại lùi lại.



Hai bên đường có cánh đồng, có người đang làm ruộng, anh muốn nắm tay cô nhưng lại sợ người khác nhìn thấy nên thỉnh thoảng lại kéo cô để bảo cô đi nhanh hơn.



Lạc Tĩnh Nghiên cười trêu chọc anh: "Sao anh đi nhanh như vậy? Chân em không dài bằng anh, đi không được."



"Vậy anh sẽ ôm em về nhà."



Vừa nói vừa đưa tay ra, Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng né tránh: "Không cần ôm em." Sau đó cô chạy nhanh về nhà.



Đến trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa, vừa mở cửa, cô đột nhiên cảm thấy dưới chân mình có cảm giác nhẹ nhàng, cô đã bị một người đàn ông ôm vào lòng.



"Anh đang lo lắng quá."



Người đàn ông không nói gì, chỉ dùng hành động nói với cô, hôn lên trán cô trước rồi ôm cô vào nhà.



Ngay khi đặt cô lên giường, anh hôn cô rất nhiều, đầu tiên là trên đôi môi do mọng, sau đó là trên trán, mắt, mũi và má.



Không chỉ anh hôn Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên còn chủ động hôn anh, cuối cùng hai người đã có một nụ hôn rất dài và sâu.



Niềm khao khát sâu thẳm dường như tan biến trong những nụ hôn này.



Khi cả hai đã hết hơi, họ ngừng hôn và nằm trên giường ôm nhau.



Tiết Ngạn Thần ôm Lạc Tĩnh Nghiên chặt đến mức cô khó thở.



Cô giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra, day anh: "Sao anh ôm em chặt thế? Em khó thở quá."



Tiết Ngạn Thần sau đó nhận ra rằng mình đã dùng quá nhiều sức và nhanh chóng thả lỏng một chút.



Trải qua chuyện này, anh vẫn sợ hãi, sợ mắt cô nên ôm cô thật chặt.



"Em ổn chứ."



Anh đưa tay vuốt lại phần tóc rụng trên trán cô, nhìn đôi mắt ngắn nước, đôi má hồng hào và đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô gái, anh không khỏi hôn cô lần nữa.



Nụ hôn tuột khỏi tầm tay, và cả hai gần như đã thành thật với nhau.



Anh cởi hai cúc áo sơ mi ngắn tay của Lạc Tĩnh Nghiên, sợ anh để lại dấu vết ở chỗ dễ thấy nên cô vội vàng xuống giường nhìn vào gương. Trên cổ và ngực cô có đôi môi đỏ mọng, cô khó chịu trừng mắt nhìn.



"Anh nhìn xem, anh vừa trở về liền tạo thành rắc rối cho em, trên cổ có dấu vết, ngày mai làm sao có thể ra ngoài?"



"Vậy thì đừng ra ngoài và ở nhà với anh.”



"Máy ngày nữa anh sẽ về?"



"Nó phụ thuộc vào sự sắp xếp của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận