Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 545: Nghe Lén Ngoài Cửa Sổ 2

Lạc Tĩnh Nghiên nhìn dòng chữ giống như đang bay lên trên lá thư, cong cong môi, thật ra cô cũng vậy.



Nhìn xuống phía dưới, anh kể lại một số chuyện xảy ra sau khi đến anh đến quân khu, dặn dò cô ở đại đội phải tự chăm sóc bản thân rồi các thứ linh tinh khác.



Đọc xong, Lạc Tĩnh Nghiên cất đi, sau đó lập tức viết thư trả lời anh. Cô lo lắng Tiết Ngạn Thần sẽ vì chuyện kết hôn của bọn họ mà liều mạng làm nhiệm vụ, không quan tâm đến an toàn của bản thân. Trong thư cô liên tục dặn dò anh phải đảm bảo an toàn của bản thân trước, đừng làm việc quá sức.



Cuối cùng đã đến lúc cày bừa vụ xuân.



Công xã đặc biệt cấp phát máy kéo cho ba đại đội có biểu hiện tiên tiến đứng đầu trong năm qua. Từ nay máy kéo đã thay thế gia súc để thống trị sản xuất nông nghiệp trong tương lai.



Vì vốn ở các đại đội này không có máy kéo, cán bộ công xã sợ không có dân làng nào biết lái máy kéo, vì vậy họ đặc biệt yêu cầu đại đội trưởng chọn người trong số các xã viên đi đến trạm máy móc nông nghiệp của huyện, học tập kỹ năng điều khiển máy kéo.



Trong đầu đại đội trưởng của đại đội Thắng Lợi đã chọn được ứng cử viên, đó chính là Lạc Tĩnh Nghiên. Có sẵn máy kéo tay, cô không chỉ biết lái mà còn có thể sửa chữa, giỏi hơn nhiều so với người chỉ biết lái. Vì vậy ông ấy không nghĩ đến việc tìm người khác để học tập.



Ông ấy đi đến khu nhà ở của thanh niên trí thức tìm Lạc Tĩnh Nghiên, muốn cô cùng ông ấy đến trạm máy nông nghiệp huyện để lái máy kéo mới về.



"Thanh niên trí thức Lạc, chú đến để nói với cháu một chút, công xã đã thông báo cấp cho đại đội của chúng ta một chiếc máy kéo. Trước tiên sẽ tổ chức cho người đi học bảy ngày, bảy ngày sau sẽ lái máy kéo về. Chú nghĩ cháu biết lái, cháu xem có muốn đi học lại không, làm quen lại một lần nữa."



"Không cần học, đội trưởng, đến lúc đó nhất định cháu sẽ lái máy kéo về đây cho chú."



Trong không gian cô cũng có máy kéo, chỉ cần ngồi lên lái hai vòng de làm quen với cảm giác là được



Thấy cô trông có vẻ tự tin, đại đội trưởng gật đầu nói: "Được rồi, vậy bảy ngày sau chúng ta hãy cùng đi đến huyện lái máy kéo về."



"Vâng."



Đại đội trưởng còn chưa kịp rời khỏi khu nhà ở của thanh niên trí thức thì đã có mấy người đi vào. Đây đều là những người dân trong làng nghe được tin, bọn họ đều là các chú, các dì trong nhà có thanh niên trai tráng khỏe mạnh, cố ý dẫn theo con trai đi tới tìm đại đội trưởng, yêu cầu để cho con trai bọn họ đi đến trạm máy móc nông nghiệp học điều khiển máy kéo.



Xét cho cùng, lái máy kéo là một công việc kỹ thuật, học xong thì là một kỹ năng. Hơn nữa lái máy kéo sẽ được công điểm cao hơn so với công việc bình thường, ai lại không muốn trở thành người lái máy kéo.



Ban đầu bọn họ muốn đến nhà đại đội trưởng để tìm, nhưng không thấy ông ấy ở đó, vì vậy đã trực tiếp đến đây tìm ông ấy. "Đại đội trưởng, nghe nói năm nay đại đội của chúng ta cũng được phân cho một chiếc máy kéo, các đại đội khác đều đã cử người đến huyện học lái máy kéo, cho nên chúng ta cũng nên cử người đi thôi."



Đại đội trưởng nói: "Thanh niên trí thức Lạc của đại đội chúng ta có thể lái máy kéo, không chỉ có thể lái mà còn biết sửa chữa. Đã có ứng cử viên phù hợp thì không cần phải tìm người đến huyện học nữa. Không cần thiết."



"Ôi, đại đội trưởng, tôi chưa thấy phụ nữ lái máy kéo bao giờ. Đại đội trưởng, ông đã tận mắt nhìn thấy chưa?"





Chuong 546: Nghe Len Ngoai Cua S6 3


Chuong 546: Nghe Len Ngoai Cua S6 3



Chuong 546: Nghe Len Ngoài Cửa Số 3



Người đặt câu hỏi là một thím họ Trần. Trong lúc nói chuyện bà ta còn mắt lé liếc nhìn Lạc Tĩnh Nghiên một cái, trong mắt hiện lên rõ vẻ khinh thường. Một thanh niên trí thức nhỏ bé yêu điệu yếu ớt, da mịn thịt mềm có thể biết lái máy kéo ư? Sợ rằng ngay cả máy kéo là gì cũng không hiểu.



"Tôi đã thấy cô ấy sửa máy kéo, đều biết sửa được còn có thể không biết lái sao? Mọi người đều nói cô ấy biết lái, bảy ngày sau cô ấy sẽ lái máy kéo từ huyện về đại đội chúng ta.”



Một ông chú nói "Đại đội trưởng, sớm muộn gì thì thanh niên trí thức cũng sẽ trở lại thành phố, không bằng để xã viên ở nơi này của chúng ta đi học, dù sao thì xã viên ở đây của chúng ta có thể vẫn luôn ở lại đại đội chúng ta."



Đại đội trưởng cảm thấy như vậy cũng có lý, chỉ là nhiều người như vậy, ông ấy nên để ai đi học đây.



Huống hò, Lạc Tĩnh Nghiên có thể tổ chức hội sửa chữa, nếu một ngày nào đó máy kéo bị hỏng thì không cần phải lên huyện tìm người nữa, như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn.



Thật khó để ông ấy có thể nói chuyện rõ ràng với những người dân làng này.



"Chuyện các người băn khoăn tôi đã suy xét đến rồi. Nếu thanh niên trí thức Lạc phải trở về thành phố, trước khi cô ấy đi tôi sẽ để cô ay huấn luyện một người máy kéo khác."



Ngay khi ông ấy nói điều này, một số người có mặt ở đây đều trầm mặt xuống.



Đặc biệt là thím Trần, một chút cũng không nín nhịn, trước mặt mọi người, bà ta trực tiếp lên tiếng: "Đại đội trưởng, dù sao thanh niên trí thức Lạc cũng là người ngoài, đây là chuyện tốt quan trọng của người một nhà chúng ta. Đại đội trưởng, đại đội của chúng ta có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, học lái máy kéo nhất định sẽ rất nhanh. Thanh niên trí thức Lạc biết sửa chữa, bọn họ cũng có thể học sửa chữa. Dù sao, nếu ông để một nữ thanh niên trí thức làm người lái máy kéo trong đội của chúng ta thì tôi sẽ không phục.”



“Tôi, tôi cũng không phục.”



"Chúng tôi đều không phục."



"Các người." Đại đội trưởng hơi khó xử. Ông ấy đã nói xong với Lạc Tĩnh Nghiên rồi, bây giờ mà thay đổi thì tính là gì chứ?



Lạc Tĩnh Nghiên không muốn đại đội trưởng trở thành người xấu, cô cũng không muốn vì chuyện này mà trở thành mục tiêu tấn công tập thể, cô có lái máy kéo hay không cũng không quan trọng: "Đại đội trưởng, nếu người khác đều không muốn cháu làm người lái máy kéo, cháu thấy vẫn nên là để những người khác làm đi."



"Đúng vậy, đại đội trưởng, ông xem thanh niên trí thức Lạc đã nói như vậy, chúng ta vẫn nên đi tìm ứng cử viên khác."



Đại đội trưởng cũng không có lựa chọn nào khác chỉ có thể làm như vậy, dù sao không cần ông ấy đi học, cứ đồng ý đi.



"Được rồi, cứ nghe theo lời mọi người nói, chọn thanh niên khỏe mạnh trong thôn chúng ta đi học tập. Tôi bảo đảm lần này lựa chọn công bằng, cho dù là chọn ai thì mọi người cũng không được lôi thôi dài dòng, một đống lời phàn nàn.”



"Sẽ không sẽ không, chỉ cần đại đội trưởng công bằng công chính, ngay cả khi con cái chúng tôi không được chọn, chúng tôi cũng sẽ không có bắt kỳ phàn nàn nào."



"Đúng, tôi cũng vậy.”



"Được rồi, cứ như vậy đi."



Vì để có thể chọn một người có trình độ hơn trong những ứng cử viên này, ngày hôm sau đại đội trưởng đã đặc biệt tổ chức một cuộc họp triệu tập tất cả các xã viên. Các xã viên sẽ bỏ phiếu để chọn người đến trạm máy nông nghiệp huyện học.



Mười mấy người được đề cử đều là những chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh trong làng, bọn họ đứng cạnh nhau trên sân khấu, như thể chờ đợi cuộc thi sắc đẹp, chờ các xã viên dưới khán đài bỏ phiếu cho họ.





Chuong 547: Nghe Len Ngoai Cua S6 4


Chuong 547: Nghe Len Ngoai Cua S6 4



Chuong 547: Nghe Len Ngoài Cửa Số 4



Cho dù chọn gì cũng đều sẽ có hiện tượng kéo phiếu, nhờ những người thân thiết bỏ phiếu cho mình. Vì vậy số lượng thành viên trong dòng tộc thể hiện lợi thế đầy đủ nhất vào thời điểm này.



Trong số các xã viên dưới khán đài, số người của gia đình họ Trần đứng thứ ba trong thôn, nhà mẹ đẻ cũng ở đây. Người nhà mẹ đẻ nhà chồng cộng vào, con trai thứ hai của thím Trần Trần Nhị Kim nhận được nhiều phiếu bầu nhất. Vì vậy Trần Nhị Kim có cơ hội đến trạm máy nông nghiệp của huyện để học lái máy kéo.



Buổi chiều, Trần Nhị Kim được xe bò của làng đưa đến huyện để học.



Trước khi máy kéo được đưa đến thôn, gia súc trong đại đội có thể làm việc trước, các xã viên của đại đội và các thanh niên trí thức cũng không thể nhàn rỗi, đều phải xuống ruộng làm việc.



Vì thế, thôn hơn nửa năm nhàn rỗi lập tức lại bắt đầu bận rộn.



Năm trước sau khi thu hoạch hoa màu trên ruộng xong, cỏ chết còn sót lại vẫn chưa được dọn dẹp, phải nhổ đi trước. Sau khi nhổ cỏ mà còn phải rắc phân bón lót xuống đất, trong thôn mua phân bón hóa học cũng yêu câu chỉ tiêu. Bởi vì vật tư khan hiếm, cho dù lấy chỉ tiêu cũng không lấy về được bao nhiêu phân bón hóa học, sử dụng nhiều nhất trên đồng ruộng vẫn là phân chuồng. Đại đội trưởng bố trí rất nhiều người đi nhặt phân ngoài đồng ruộng. Các đồng chí nam có sức khỏe, hầu hết các công việc này đều do lao động nam đảm nhiệm, còn các đồng chí nữ là làm công việc nhẹ nhàng hơn như nhỗ cỏ, cuốc đất. Đương nhiên, khi ghi điểm công việc, các đồng chí nữ sẽ không được nhiều công điểm như các đồng chí nam.



Lạc Tĩnh Nghiên và Trang Phi Phỉ được phân công đến cùng một cánh đồng để nhổ cỏ khô, giữa hai người có một khoảng cách, cả hai đều không nói chuyện với nhau, đều coi đối phương như không khi. Hơn nữa trong ruộng còn có những người khác, cho dù họ có phớt lờ nhau đi chăng nữa thì dường như bầu không khí giữa họ cũng không quá cứng nhắc. Bằng không, những cái miệng hãy nói nhảm trong thôn nhìn thấy thanh niên trí thức bọn họ không đoàn kết, lại muốn chạy đến hỏi thăm hóng chuyện.



Cũng rất trùng hợp, Lý Hồng Anh cũng được phân tới chỗ này nhỗ cỏ.



Lúc này, cô ta cách Lạc Tĩnh Nghiên và Trang Phỉ Phỉ không xa, nhưng cô ta không để ý lắm đến Lạc Tĩnh Nghiên mà dán mắt nhìn Trang Phi Phỉ. Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, nhất định cô ta phải lấy được hai giọt máu còn lại trên người Trang Phi Phi.



Lần trước cô ta đánh lén Trang Phi Phi không thành, ngược lại còn bị Trang Phi Phi dùng vũ khí cao cấp trong tương lai làm bị thương. Lần này trước mặt công chúng xung quanh có rất nhiều cặp mắt, cô ta nghĩ nhất định lần này Trang Phỉ Phỉ sẽ không dám lấy ra thứ cấp cao như vậy nữa, nếu không cô ta sẽ để lộ không gian và thân phận của mình, đồng thời sẽ bị người khác coi như quái vật mà bắt lại.



Trong đầu cô ta nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để làm thương Trang Phỉ Phỉ, cuối cùng ánh mắt rơi vào ngốc ngô đang nhô lên trên mặt đắt.



Sau khi thân cây ngô năm ngoái bị chặt sẽ để lại một phần trên mặt đất. Có thể bởi vì số vì vấn đề kỹ thuật thu hoạch, gốc ngô trên mặt đất sẽ tạo thành hình mũi nhọn, vỏ của gốc ngô cứng và sắc, da người chạm vào rất dễ bị đâm chảy máu, dùng cái này đối phó với Trang Phi Phi chắc chắn là không tồi.



Cô ta nheo mắt, sau đó nhìn về phía cậu bé đang chơi đùa bên cạnh mẹ mình, cô ta lấy ba viên kẹo trong túi ra.



"Em trai nhỏ, chỗ chị có kẹo cho em ăn này."





Chuong 548: Nghe Len Ngoai Cua S6 5


Chuong 548: Nghe Len Ngoai Cua S6 5



Chuong 548: Nghe Len Ngoài Cửa Số 5



Mẹ của đứa trẻ đang nhổ cỏ, cậu bé trông khoảng sáu bảy tuổi. Nói như vậy trong nhà cậu bé rất được nuông chiều, đã lớn như vậy nhưng mẹ cậu bé không cần cậu bé làm việc, chỉ để cậu bé chơi ở bên cạnh. Mà bên cạnh họ có ba bé gái trông chỉ lớn hơn cậu bé một chút đều đang ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ dại.



Khi cậu bé nhìn thấy kẹo thì lập tức chộp vào trong tay, mẹ cậu bé cũng rất vui vẻ, cái ai không thích được lợi đâu.



Mặc dù bà ấy và Lý Hồng Anh không quá quen thuộc, cũng chưa từng dò hỏi nguyên nhân. Lý Hồng Anh sờ sờ đầu đứa trẻ, nói với người phụ nữ: "Tôi rất thích đứa trẻ nhà chị, tôi cũng đang mang thai, tôi hy vọng cũng có thể sinh ra một bé trai."



Thật ra là cô ta đang nói bừa, cô ta vốn không biết mình có thai hay không.



Mẹ của đứa trẻ mỉm cười cũng nhìn cậu bé nói: "Nhìn kìa, chị gái này rất tốt còn cho con kẹo ăn, mau gọi chị đi."



Điều trong lòng bà ấy muốn là để cậu bé tạo quan hệ tốt với Lý Hồng Anh, để cậu bé có thể lấy thêm được nhiều kẹo hơn từ chỗ Lý Hồng Anh.



"Chị." Cậu bé nghe lời mẹ nói gọi Lý Hồng Anh một tiếng. "Ôi."



Lý Hồng Anh nắm lấy tay cậu bé rồi nói với người phụ nữ: "Tôi đang làm việc ở cạnh đây, tôi có thể dẫn cậu bé qua đó với tôi không? Tôi muốn nói chuyện với cậu bé. Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt."



"Được được, đi đi." Người phụ nữ vội vàng đồng ý, dù sao cũng ở cùng một cánh đồng, bà ấy không cần lo lắng cậu bé sẽ đi lạc.



Cứ như vậy, Lý Hồng Anh mang cậu bé đi, không bao lâu sau, cô ta lại lay thêm hai viên kẹo ra, giải thích một chuyện với cậu bé.



Cô ta chỉ về phía Trang Phi Phi nói: "Em đi qua bên đó đầy chị gái kia thì chị sẽ đưa cho em hai viên kẹo này." "Vang."Cau bé lập tức đồng ý.



"Nhớ kỹ, sau khi đây nhã cô ta em phải lập tức chạy đi biết không?"



"Biết."



"Được, đi đi."



Sau khi Lý Hồng Anh nói với cậu bé, de đón máu của Trang Phi Phi cô ta cắn một ngón trỏ của mình rồi nói với cậu bé: "Bây giờ em có thể đầy cô ta."



"Vâng."



Cậu bé ngoan ngoãn chạy về phía Trang Phi Phỉ. Cậu bé chạy hơi nhanh, khi đến chỗ Trang Phi Phi, nhân lúc Trang Phi Phỉ không chú ý đã đẩy lên người cô ta một cái, sau đó lập tức bỏ chạy theo như lời Lý Hồng Anh. Cậu bé đến đã có chuẩn bị, hơn nữa chạy nhanh theo quán tính, Trang Phỉ Phỉ không có bất kỳ phòng bị nào. Cô ta bị cậu bé đẩy ra sau, trọng tâm cơ thể không ổn định, cô ta sắp ngã về phía sau.



Theo bản năng của con người, cô ta lấy tay chống lên mặt đắt, không ngờ tay cô ta lại ấn vào gốc ngô sắc nhọn, một phần lòng bàn tay mỏng manh bị gốc ngô nhọn trên mặt đất đâm bị thương, một cơn đau xuyên thấu ập đến. Cô ta giơ tay lên, vậy mà lòng bàn tay thực sự bị gốc ngô đâm thủng, máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương.



Cô ta ngước lên tìm người vừa mới đâm vào mình, thấy một cậu bé quay lưng về phía cô ta chạy trốn.



Thật là đáng chết, vậy mà dám đâm cô ta, chờ cô ta ngừng chảy máu thì sẽ đi tìm cái tên nhóc kia tính số.



Khi cô ta đang tìm cách cầm máu, Lý Hồng Anh vốn chờ đợi bên cạnh cô ta đã lâu nhân cơ hội này chạy nhanh tới. Cô ta ngồi xổm xuống nhìn như có vẻ ân cần nâng tay Trang Phi Phi lên, nhưng trên thực tế, khi bắt được tay Trang Phi Phi, cô ta giả vờ lo lắng: "Thanh niên trí thức Trang, cô không sao chứ? Ôi trời, lòng bàn tay của cô chảy máu rồi."



Máu đó là một báu vật trong mắt cô ta, cô ta không thể chờ đợi để có được nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận