Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 585: Lấy Mạnh Hiếp Yếu 2

Nhưng người ta thường nói người chết vì tiền, chim chết vì môi, ngoài những người không đành lòng ra tay thì còn có một vài người đàn ông vì tiền mà lựa chọn tạm thời quên rằng Lạc Tĩnh Nghiên chỉ là một cô gái thành phố 18 tuổi, lựa chọn bỏ qua thân hình gầy gò của đối phương liệu nó có thể chịu được nắm đắm của họ hay không.



Bọn họ chỉ nhìn thấy tiền, trong mắt cũng chỉ có tiền.



Nếu muốn có được 2 tệ này thì phải vứt mặt mũi sang một bên trước, không để bụng người khác chỉ chỉ trỏ trỏ mình. Lý Kiến Lương khẽ cắn môi, là người đầu tiên giơ tay lên: "Để tôi."



Lúc trước chú Ngô vì tiền mà đã đổi chủ nhà, nhưng ông ta có điểm mau chốt của riêng mình, vốn không thể nhìn Lý Kiến Lương ỷ vào mình trẻ tuổi có sức khỏe mà đi bắt nạt một cô gái như Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên có thể đối phó được với Trang Phi Phỉ, nhưng cô chưa chắc đã là đối thủ của Lý Kiến Lương, một nông dân mạnh mẽ.



Ông ta đưa tay túm lấy Lý Kiến Lương: "Kiến Lương, đừng đi quá xa. Thanh niên trí thức Lạc chỉ là một cô gái mà thôi, cậu là một người đàn ông, bắt nạt một cô gái, không nói đến thắng thua, truyền ra ngoài không sợ mất mặt sao? Nghe chú, chúng ta không thể phá vỡ bổn phận làm người. Nếu cậu làm như vậy thì cậu không phải là đàn ông.”



Lý Kiến Lương không hề cảm thấy xấu hổ: "Chú Ngô, vừa rồi chú không thấy cô ta đánh thanh niên trí thức Trang sao? Chủ nhà hiện tại của chúng ta là thanh niên trí thức Trang, cháu phải làm cho thanh niên trí thức Trang hết giận. Chú đừng ngăn cản cháu."



Điều quan trọng nhất là có thể nhận được tiền.



"Cậu thôi giả bộ đi, ai mà không biết là cậu chỉ vì tiền. Còn có thể dùng cách khác để kiếm tiền, đánh một cô gái rất xáu hồ." Lý Kiến Lương y vào cái đầu mình cao hơn ông ta, có chút trịch thượng nhìn xuống ông ta: "Chú Ngô, ban đầu không phải chú cũng vì tiền mà phản bội thanh niên trí thức Lạc sao? Chú có dâm nói rằng mình không muốn nhiều tiền hơn không? Hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, chú cần gì phải đến dạy dỗ cháu?"



“Tôi, tôi."



"Chú Ngô, chú già rồi đừng quan tâm nhiều chuyện linh tinh như vậy. Nếu không cháu sẽ nghĩ là chú ghen tị cháu tuổi còn trẻ có thể kiếm được tiền, vì vậy mới ngăn cản cháu."



"Cậu, Lý Kiến Lương, cậu đừng có nói bậy. Sao tôi có thể có loại suy nghĩ đó?" "Vậy thì chú đừng ngăn cản cháu nữa."



Chú Ngô thấy không khuyên được anh ta chỉ có thể thở dài thật sâu rồi bước sang một bên.



Lý Đa Phúc và hai thợ xây đi tới tước mặt Lạc Tĩnh Nghiên: “Thanh niên trí thức Lạc, đừng sợ, có chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp cô đối phó với bọn họ, xem bọn họ ai dám làm gì cô?”



Bọn họ không phải vì tiền của Lạc Tĩnh Nghiên, mà là vốn không nhìn được bao người đàn ông lại bắt nạt một cô gái nhỏ như vậy.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Chú Lý, mọi người không cần lo lắng cho tôi, bọn họ không thể làm thương tôi được. Đây là ân oán giữa tôi và bọn họ, tôi không muốn liên lụy đến mọi người. Nghe tôi, để tôi giải quyết là được."



Một khi giữa những dân làng này có xích mích thì rất dễ gây thù oán, người của hai đại đội cúi đầu không thấy ngắng đầu thấy, Lạc Tĩnh Nghiên không muốn liên lụy đến những người làm công cho cô.



Chủ yếu vẫn là cô tin rằng mình không cần người khác giúp đỡ.



Lý Đa Phúc khẽ gật đầu: "Nếu cần chúng tôi thì cứ nói bất cứ lúc nào."



"Tôi biết rồi, chú, cảm ơn chú."



Trang Phi Phi cân nhắc đến năng lực của Lạc Tĩnh Nghiên, sợ một mình Lý Kiến Lương không thể đối phó được với Lạc Tĩnh Nghiên, cho nên hỏi: "Con ai muốn đứng ra không? Nhiều người thì sức lực lớn, chỉ càn có thể dạy dỗ được Lạc Tĩnh Nghiên, tôi sẽ cho người đó 3 tệ.”



Vì thế, lại có thêm hai thanh niên nữa đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận