Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 318: Cuộc Giao Dịch Vào Đêm Khuya 1

Chuong 318: Cuoc Giao Dịch Vào Đêm Khuya 1



Lạc Tĩnh Nghiên vô cùng tức giận, cô vọt tới trước mặt Trang Phi Phỉ, vươn tay bắt lấy một cánh tay của Trang Phi Phỉ, đánh bốp bốp vài cái lên mặt cô ta, sau đó vật cô ta ra sau vai, quăng Trang Phỉ Phi xuống mặt đắt.



Trang Phi Phi phẫn nộ nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên: "Cô vì một con mèo mà dám đánh tôi, Lạc Tĩnh Nghiên, tôi sẽ đi kiện cô."



Lạc Tĩnh Nghiên ôm Hắc Hỗ vào lòng, hỏi nó: [Em có sao không?]



[Em không sao cả, chỉ là hơi đau bụng, nghỉ ngơi một lát là được rồi. ] Lạc Tĩnh Nghiên nhắc chân đá vào bụng Trang Phỉ Phỉ một cái: "Lần sau cô còn dám bắt nạt mèo của tôi nữa thì không chỉ như vậy thôi đâu.”



Trang Phi Phi rất không cam lòng, nhưng cô ta chẳng biết đánh đắm gì, không đánh lại Lạc Tĩnh Nghiên, chỉ đành đứng dậy.



"Lạc Tĩnh Nghiên, tôi sẽ đến chỗ bí thư chi bộ trong thôn kiên cô.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Cô bồi thường cho mèo của tôi rồi nói tiếp."



"Mèo của cô lại không chết."



"Nếu mèo của tôi chết, cô nghĩ bây giờ cô còn có thể bình yên vô sự mà đứng đây nói chuyện à?” Hai người tranh chấp không dưới, Đồng Kiến Tân sợ Trang Phi Phi sẽ thật sự đi tìm cán bộ trong Đại đội ảnh hưởng đến hình tượng của khu thanh niên trí thức của bọn họ, vì thế, nhanh chóng đến hòa giải.



Cuối cùng Trang Phỉ Phỉ vẫn đi đến nhà của bí thư chi bộ, khăng khăng bắt Lạc Tĩnh Nghiên phải bồi thường cho cô ta mới được, nhưng bởi vì bí thư chi bộ đi về quê, nên cô ta đành phải đi tìm Đại đội trưởng.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Là cô ta vô duyên vô cớ đánh mèo của tôi trước, tôi muốn cô ta bồi thường cho mèo của tôi."



Đại đội trưởng cũng không có cách giải quyết, chuyện này chỉ có thể dừng lại ở đây.



Nhưng mà, trong lòng Trang Phi Phi lại hận Lạc Tĩnh Nghiên, một ngày nào đó, cô ta sẽ cho Lạc Tĩnh Nghiên nếm mùi.



Cô ta không đánh lại Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng sẽ luôn có người nào đó có thể đánh thắng Lạc Tĩnh Nghiên.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên ôm Hắc H6 vào phòng, cô nhanh chóng đút cho nó một ít nước Linh tuyên, Hỗ Béo ở trong không gian biết được chuyện này, rất là tức giận.



"Nữ nhân kia thật là đáng chết!"



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Sau này đừng khách sáo với cô ta làm gì.”



Chiều hôm sau, Trang Phỉ Phi đột nhiên làm ra vẻ ốm đau bệnh tật đi tìm Thẩm Như Ý: "Chị Như Ý à, ngày hôm qua em bị thanh niên trí thức Lạc đánh, hôm nay thân thể còn không thoải mái, em đi tìm bác sĩ trong thôn cũng khá hơn bao nhiêu, nên em muốn đi đến bệnh viện ở thị trấn xem sao, nếu như bác sĩ yêu cầu nằm viện, có lẽ buổi tối em sẽ không về được."



Thẩm Như Ý nhớ hôm qua cô ta có bị sao đâu, sao hôm nay lại muốn nhập viện?



"Ngày hôm qua cô cũng đâu có nghiêm trọng như vậy, hôm nay hẳn là phải đỡ hơn hôm qua mới đúng chứ.”



"Em cũng không biết vì sao nữa." Mặt của Thẩm Như Ý trầm xuống: "Thanh niên trí thức Trang, tôi hy vọng cô đừng có cố tình gây chuyện."



"Em gây chuyện á? Chị Như Ý, chị thiên vị thanh niên trí thức Lạc nên chị mới nghĩ như thế."



"Tôi không có thiên vị ai cả, chỉ là việc nào ra việc đó, tôi hy vọng người trong khu thanh niên trí thức chúng ta có thể đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, đừng có cố ý xoi mói gây chuyện tranh chấp làm gì."



Trang Phi Phỉ thấy Thâm Như Ý thiên vị Lạc Tinh Nghiên, cô ta không nói gì nữa, mang đồ rời đi khu thanh niên trí thức.



Cô ta vừa đi, Thâm Như Ý lập tức nói chuyện này cho Lạc Tĩnh Nghiên biết, Lạc Tĩnh Nghiên lập tức nghĩ đến vì sao Trang Phi Phi lại muốn đến thị trần.



Trang Phi Phi muốn kiếm cớ để tối không cần trở về, còn định vu oan cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận