Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 449: Hành Động Bắt Giữ 1

Triệu Quân nhìn Tiết Ngạn Thần, nhướn mi hỏi: "Buổi tối chúng ta cũng lên núi, đi tìm cậu ta?"



"Chuyện không được chậm trễ, hôm nay đi."



Trong thôn đã công bố danh sách vào đại học Công Nông Binh, trong danh sách đó, trong thôn cho đứa con thứ hai của nông dân nghèo Triệu Hữu Điền đang học trên thị trấn có thành tích xuất sắc, danh sách của khu nhà ở của thanh niên trí thức vừa được công bố, máy thanh niên trí thức liền kích động, ngoại trừ Triệu Văn Tùng, những người còn lại không ai là không ngạc nhiên cả, đặc biệt là mấy thanh niên trí thức tương đối có lai lịch, vừa thấy ngạc nhiên, đồng thời càng thấy tức giận nhiều hơn.



Họ không phục kết quả của danh sách vừa được công bố.



Trong số thanh niên trí thức này, chỉ có Triệu Văn Tùng tâm lặng như nước và bình tĩnh.



Bởi vì thanh niên trí thức được chọn lên đại học Công Nông Binh là anh ta.



Trang Phi Phỉ cố tình muốn gây hiem khích giữa những người khác với Triệu Văn Tùng, cô ta muốn nhìn những người này cãi nhau.



Nên nói: "Tôi còn đoán là thanh niên trí thức Đồng hoặc là chị Như Ý, không ngờ sẽ là thanh niên trí thức Triệu, nói thử xem thanh niên trí thức Triệu, cậu làm chuyện tốt gì sau lưng bọn tôi mà có thể lấy được kết quả này vậy."



Trong câu nói này đang ám chỉ Triệu Văn Tùng đang dùng thủ đoạn bắt chính.



Triệu Văn Tùng nói: "Tuy tôi mới đến không lâu, nhưng tôi làm việc tích cực, biểu hiện tốt, tôi đã giúp các cụ bà trong thôn vác củi, dạy may đứa nhỏ trong thôn biết chữ, biết tính toán, tôi đã làm rất nhiều việc tốt, nên tôi được suất này cũng là xứng đáng.”



Đây là lý do thoái thác mà anh ta đã bàn bạc từ trước với người nhà họ Lại, tuy những chuyện đó anh ta chưa từng làm, nhưng anh ta nói ra thì có ai sẽ đi chứng thực chứ?



Chuyện anh ta qua lại với Lại Xuân Thảo cũng không ai biết, cho dù họ nghĩ thế nào, chỉ cần không đưa ra được bằng chứng anh ta đi cửa sau thì đều phục anh ta.



Những người khác nghe xong đều hừ lạnh, Triệu Văn Tùng có đạo đức thế nào họ đều biết rõ, không phải rất tệ nhưng tuyệt đối không phải là người tốt lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.



Nhưng cũng không làm được gì, đây là do các cán bộ trong đại đội quyết định, họ cũng không thể nói gì, một khi có thanh niên trí thức nào dám chất vấn quyết định của cán bộ đại đội, đối đầu với họ tuyệt đối không phải chuyện tốt.



Trong lòng họ đều nghi ngờ Triệu Văn Tùng dùng thủ đoạn bắt chính mới đạt được danh hiệu này, bởi vì không có chứng cứ nên họ chỉ có thể tức giận, nhưng cũng không dám tùy tiện nói gì.



Mạnh Bân nhớ lại ngày trước mình cũng đã từng mắt suất trở về thành phố vào phút cuối, đột nhiên bật cười.



"Thanh niên trí thức Triệu, cậu phải bảo vệ suất này của mình cho tốt, đừng để đến lúc sắp đi lại không di được.”



Anh ta hối hận lúc đầu sử dụng thủ đoạn bắt chính, không chỉ mắt đi ngón chân, còn mắt đi bạn bè. Trong lòng cũng chắc chắn, chỉ cần sử dụng thủ đoạn bản thỉu để đạt được thứ gì đó, đến cuối cùng cũng sẽ trở thành số không.



Trong lòng Triệu Văn Tùng chột dạ, liền trách Mạnh Bân: "Thanh niên trí thức Mạnh, tôi biết lúc đó cậu sử dụng thủ đoạn bat chính, đáng tiếc không đi được nên trong lòng cậu tức giận, cậu rất ngưỡng mộ tôi, đố ky với tôi, nên mới nói ra những lời như vậy. Tôi nói cậu nghe, Triệu Văn Tùng tôi khác với Mạnh Bân cậu, tôi tuyệt đối không dùng thủ đoạn không sạch sẽ đó để đạt được danh hiệu này. Lần này tôi đạt được danh hiệu đề cử này hoàn toàn là nhờ vào bản lĩnh thật sự của tôi, cậu trù tôi không đi được, tôi nói cậu nghe, tôi nhất định sẽ để cậu tận mắt nhìn tôi vinh quang rời khỏi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận