Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 754: Mèo Nhỏ Ăn Cá 2

Trần Kim Long đổi phụ nữ như thay áo, chỉ muốn quan hệ với bọn họ chứ không muốn dây dưa nhiều. Dĩ nhiên, quan trọng nhát là ông ta cảm thấy người phụ nữ trước mắt còn không đủ tư cách để ở bên ông ta lâu dài.



Ông ta đã nhìn ra dã tâm của người phụ nữ nên cảm thấy có chút phiền phức.



"Ngày mai cô đừng tới nữa.”



Nói xong, ông ta lại đè người phụ nữ xuống dưới thân: "Tôi cảnh cáo cô đừng đụng vào vòng cổ Kê Huyết Thạch của tôi, nếu không ông đây sẽ lấy mạng cô." Người phụ nữ sợ hãi không dám nói gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng cổ xinh đẹp lắc lư trước mắt mình, muốn sờ không được, muốn có không xong.



Một giờ sau, Trần Kim Long lập tức đuổi người phụ nữ ra khỏi phòng, bảo thuộc hạ đưa đi nhốt lại.



Dù sao tối nay cũng còn một "món hàng mới”, ngày mai ông ta đổi món hàng mới kia là được.



Lúc này Lý Hồng Anh mới tới bị hai chàng trai ném vào trong một căn phòng nhỏ trống trải, hoàn toàn không biết thứ chờ đợi cô ta kế tiếp là phúc hay họa.



Ở đại đội Thắng Lợi.



Lạc Trường Thiên lại được nghỉ. Bây giờ trời nóng, các chàng trai đều ra sông bắt cá.



"Chị, chúng em đi bắt cá về cho Hắc Hỗ ăn."



Mèo con Hắc Hỗ tỏ vẻ: mỗi ngày nó đều có cá ăn.



Lạc Tĩnh Nghiên biết cậu muốn nghịch nước, vì đề phòng cậu ra bờ sông chơi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên muốn đi theo canh chừng cậu.



"Được, nhưng em phải chờ chị sắp xếp xong công việc ở phường rượu rồi chúng ta đi."



"Dạ chị." Lạc Trường Thiên cười rộ lên để lộ bốn cái răng cửa trắng tinh.



Lạc Tĩnh Nghiên dùng kim may áo đun nóng bẻ cong làm thành một cái móc câu. Lạc Trường Thiên phụ trách cột dây vào một cây gậy thật dài, làm thành cần câu có thể dùng để câu cá.



Đồng thời, vì de có thể bắt được nhiều cá hơn, bọn họ còn dùng cây gậy trúc làm thành một cái mâm tre, có thể đem ra khu nước cạn tát cá.



Lạc Tinh Nghiên di tới phường rượu trước. Chẳng mắt bao lâu đã làm xong việc, cô bèn trở về tìm Lạc Trường Thiên.



Lạc Trường Thiên đã chuẩn bị xong mọi đồ đạc, còn xách theo một cái thùng nước nhỏ. Còn về môi câu cá thì ra sông trực tiếp đào giun đất là được.



Bọn họ đưa Hắc Hỗ tới bờ sông. Nước ở sông không quá sâu, vừa có thể câu cá vừa có thể tát cá.



Lạc Trường Thiên đưa cần câu cho Lạc Tĩnh Nghiên: "Chị, chị câu cá đi, em vào trong nước tát cá."



"Tiểu Thiên, trong nước rất nguy hiểm, đừng đi quá xa. Dù nước cạn không có cá thì cũng không thể đi xa, biết chưa?"



"Em biết rồi chị."



Lạc Trường Thiên luôn nghe lời. Lạc Tĩnh Nghiên thấy cậu bảo đảm hư vậy cũng không còn quá lo lắng nữa. Hơn nữa có cô ở bên cạnh cậu, luôn quan sát cậu thì khi xảy ra chuyện có thể kịp thời nghĩ cách cứu viện.



Cô có mang theo một cái ghế nhỏ trong nhà, ra bờ sông ngồi câu cá. Hắc H6 ngồi x6om bên cạnh cô.



Đột nhiên, mèo con nhìn thấy có con bướm tung bay trên thảm cỏ nên vội chạy đi bắt bướm.



Chỉ khoảng hai mươi phút sau, Lạc Trường Thiên tạt được một con cá khoảng hai mươi centimet ở khu nước cạn, ném cho Hắc Hỏ. Hắc Hỗ thấy cá tươi thì chơi cá một lúc rồi ăn vào trong bụng.



Tiếp đó, bên chỗ Lạc Tĩnh Nghiên cũng có thu hoạch lớn, là một con cá chép nặng khoảng ba cân. Lần này không cho mèo ăn mà bỏ vào trong thùng nước, để nấu bữa trưa cho chị em bọn họ.



Lạc Trường Thiên lại tát được một con cá không lớn, nên lại cho Hắc Hồ ăn. Hắc H6 đang ăn mẻ cá nước ngọt tươi ngon thì nhớ tới Hỗ Béo đang ở trong không gian của Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận