Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 937: Lớn Mật Truy Cầu 1

Triệu Quân cũng đang chuyên tâm ăn cơm, chỉ là mấy đồng chí xung quanh bọn họ đều mắt bình tĩnh vì ngắm người đẹp rồi.



"Ai ai, tôi quá may mắn rồi, đồng chí Lý Tuyết thế mà ngồi ăn cơm đối diện với tối, có phải là cô ấy nhìn trúng tôi rồi không?"



"Bớt mơ mộng đi, đồng chí Lý Tuyết người ta rõ ràng là ngồi đối diện tôi, người ta là nhìn trúng tôi, căn bản không liên quan đến mấy người, mấy người bớt nghĩ lung tung di



"Đều dạt ra đi, đồng chí Lý Tuyết người ta có thể nhìn trúng các người sao? Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, người nào người nay đều không đi soi gương xem bản thân là bộ dáng thế nào, có thể xứng với đồng chí Lý Tuyết người ta sao? Theo tôi thấy, người ta chắc chắn là nhìn trúng tôi, hahahaha”.



"Cậu biến đi, nhìn trúng cậu? Tổ tiên nhà cậu có thắp hương ba đời người ta cũng sẽ không nhìn cậu lầy một cái".



Mấy người bọn họ am ầm ï xi, nhưng Tiết Ngạn Thần vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, bộ dạng như không he bị quấy ray chút nào.



Nhưng mà Triệu Quân thì khác, cậu ta suy đoán nhìn sang mấy nam đồng chí bên kia, xong lại nhìn người đối diện một cái, quả nhiên nhìn thấy Lý Tuyết đang ngồi đối diện bọn họ.



Lý Tuyết lúc này cũng không nhìn lén Tiết Ngạn Thần, Triệu Quân chỉ nhìn thấy cô ta cúi đầu ăn cơm, cho nên hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng.



Những người đồng chí nam vẫn đang ôn ào với Lý Tuyết, Lý Tuyết dường như đã quen với tiếng cười của binh lính, cô ta không hề xấu ho và phớt lờ họ. Mục tiêu của cô ta là Tiết Ngạn Thần, những con cá tôm nhỏ đó bị cô coi như không có gì.



Triệu Quân không khỏi cong môi khi nhìn những người đó, không ai trong số họ trông có vẻ xuất sắc, xét về chức vụ thì người cao nhất chỉ là phó đại đội trưởng. Anh cảm thấy Lý Tuyết nhất định là loại người kiêu ngạo, không thể thích bát kỳ ai trong số họ. Lý Tuyết có lẽ vừa vặn đang ngồi ăn cơm, những người này đều thích mộng tưởng.



Anh ta tiếp tục cúi đầu ăn vài miếng đồ ăn, khóe mắt thoáng thấy khuôn mặt tuan tú của Tiết Ngạn Thần, đẹp trai đến mức khiến người ta phải phẫn nộ, anh ta dùng cùi chỏ thúc Tiết Ngạn Thần, nâng lên lông mày nói đùa:



"Anh Trần, nhìn bên kia. Đồng chí Lý Tuyết đang ngồi ăn tối đối diện với tôi." Tiết Ngạn Thần nghe thấy anh ta nói vậy cũng không ngang đầu lên, tiếp tục ăn,"Nếu anh rảnh quá thì có thể đến hỏi, tôi sẽ cho Trân Trân nhìn rõ sắc mặt hám sắc của cậu." "O,sao tôi dám? Tôi nào có hám sắc như vậy." Triệu Quân vội vàng giải thích: "Irân Trân là người duy nhất trong lòng tôi, cho dù tiên nữ từ trên trời xuống hạ giới, tôi cũng sẽ không thay đổi."



Nhưng anh chàng này cho dù có thấy quan tài cũng sẽ không rơi nước mắt, cười nói:



"Lão Tiết, tôi nghĩ đồng chí Lý Tuyết đến đây vì cậu. Trong số chúng ta ở đây, cậu là người cao ráo và đẹp trai nhất, năng lực của cậu cũng rất xuất sắc. Đồng chí Lý Tuyết không thể không biết đến cậu. Lão Tiết, cậu có phải không có chút hứng thú nào muốn trở thành con re của Lý tiên sinh?"



Tiết Ngạn Thần đã dùng bữa xong, anh cất hộp cơm gọn gàng, vẻ mặt thờ ơ đứng dậy:



"Tôi sẽ quay lại viết thư nói cho Trân Trân biết ngay, nói rằng cậu đã yêu một người phụ nữ khác, để con bé chia tay với cậu."



Tiết Ngạn Thần đi rửa hộp cơm, Triệu Quân thấy thế vội vàng đuổi theo anh."Không, không, Lão Tiết, xin đừng phá hỏng mối quan hệ giữa chúng tôi."



Tiết Ngạn Thần cao, chân dài và bước đi rất nhanh, Triệu Quân chạy lon ton theo sau: "Ông chủ, tiêu đoàn trưởng, anh Tiết, làm ơn. Cậu đừng hòng nói xấu tôi trước mặt Trân Trân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận