Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 167: Bán Hàng 2

Chuong 167: Ban Hang 2



Bác gái đưa cô vào trong nhà mình để giao dịch, vì mọi người đều đã biết cô đến đây bán hàng nên Lạc Tĩnh Nghiên cũng lấy luôn cân của mình ra cân gạo và táo cho bác gái.



Sau đó cô lại đi đến nhà bác gái Lý, sao khi lại tìm được bác gái Lý, cô lại bán cho bác gái Lý 2kg gạo, 1,5kg quýt và 1kg hạch đào.



Bác gái Lý cười ha ha nói: "Chàng trai, bác rất thích mua đồ của cháu, cứ nói muốn mua gì là cháu lại mang tới đây ngay. Về sau bác sẽ tiếp tục mua của cháu tiếp, đừng làm bác thất vọng đấy nhé.”



"Được ạ, nhu cầu của bác gái cũng chính là nhu cầu của cháu. Chỉ cần là cái cháu có cháu nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn bác."



"Miệng cháu ngọt như mật vậy, đúng là rất biết nói chuyện. Tiện đây thì chúng ta cũng coi như đã quen biết rồi, về sau bác vẫn còn muốn mua đồ của cháu nhưng bác vẫn chưa biết gọi cháu là gì. Dù cho có để lại cái tên giả thì bác cũng phải biết nên gọi cháu thế nào chứ."



"Bác gái đúng là một người thông suốt, tên giả của cháu là Đồng Tiêu mà tên thật của cháu cũng là Đồng Tiêu luôn."



"Ha ha ha ha, chàng trai này đúng là biết nói giỡn." Bác gái Lý vui vẻ cười phá lên: "Được rồi chàng trai, về sau bác sẽ gọi cháu là Tiểu Đồng nhé."



"Bác gái cứ tùy ý gọi."



Bác gái Lý đi theo Lạc Tĩnh Nghiên ra ngoài sân, trông thấy Tần Trân Trân trở về lấy đồ bà ấy mới nói: "Trân Trân, lần trước bà nội cháu nghe nói bọn ta mua gạo trong khu tập thể nên cũng muốn mua, cháu đi gọi bà cháu lại đây mua đi."



Tần Trân Trân lập tức liếc mắt đánh giá Lạc Tinh Nghiên, tuy rằng thiếu niên này còn đang hơi cúi đầu nhưng vẫn không khó nhận ra bộ dáng của người này rất tuần tú. Cô ấy còn chưa từng được gặp người con trai nào có ngũ quan tỉnh xảo như thế cho nên mới bắt tri bất giác mà nhìn tới ngây người. Ngay lúc Lạc Tĩnh Nghiên ngang đầu nhìn cô ấy là trái tim nhỏ của cô ấy không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.



Bác gái Lý giơ tay quơ quơ trước mắt cô ấy: "Trân Trân, cháu làm sao vậy? Không phải bảo cháu gọi bà nội tới sao?”



Tần Trân Trân lấy lại tinh thần: "Không cần phải gọi bà nội cháu tới đâu, để cháu mua rồi đưa vào nhà là được. Vị đồng chí này, anh bán cho tôi 3kg gạo, anh có táo không tôi cũng muốn ăn táo nữa, chị dâu của tôi đang mang bau nên cũng muốn ăn, nếu có thì cho tôi lầy một ít."



"Không thành vấn đè."



Lạc Tĩnh Nghiên đưa cho cô ấy 3kg gạo, 2,5kg táo, sau đó hỏi cô ấy: "Chỗ tôi còn có hạch đào, chị dâu của cô có cần không."



"Vậy cho tôi 1kg nữa.”



"Được."



Tần Trân Trân mua đồ xong lại liec mắt nhìn Lạc Tĩnh Nghiên thêm vài lần sau đó mới xách đồ mang về nhà.



"Tiểu Đồng, thím Trương cũng muốn mua đồ của cháu, cháu cùng bác đi đến nhà thim ấy đi." Bác gái Lý nói.



"Được ạ."



Lạc Tĩnh Nghiên đi theo bác gái Lý đến nhà thím Trương, cô cũng bán được cho thim Irương 3kg gạo và 1kg táo.



Lúc sau trong khu cũng có những người khác muốn mua, Lạc Tĩnh Nghiên đi tới từng nhà mỗi người để tiến hành giao dịch. Làm như thế để sợ ngộ nhỡ có gặp người đến kiểm tra thì cô cũng có thể nói mình là người thân của nhà bọn họ, tới đây tặng đồ cho người thân mà thôi.



Lạc Tĩnh Nghiên bán hết đồ trong sọt, còn lại hai quả táo cô đưa cho bác gái Lý, sau đó nhẹ nhàng chuẩn bị ra ngoài tẩy trang trở về nhà.



Không ngờ tới còn chưa đi được bao xa, chưa kịp vào không gian tẩy trang thì cô đã bắt gặp cảnh Tần Trân Trân đang bị một người đàn ông cứ liên tục quấn lây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận