Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 126: Viện Gia Chúc Của Nhà Nhà Máy Thực Phai

Đột nhiên, cô nghe phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó, cô cảm giác chiếc gùi của mình nặng xuống, giống như bị bỏ thứ gì vào, đồng thời , một bóng người nhanh chóng lướt qua mặt cô, rồi chạy trốn về hướng lối vào ngõ, chạy ra đường ngõ trước, còn nghiêng đầu liếc nhìn cô, sau đó biến mắt bặt vô âm tín.



Vừa rồi hẳn là hắn vứt đồ trong gùi mình, cũng nhất định là hắn lấy của phi nghĩa.



Cô vội thu đồ vào không gian, một giây kế tiếp, thì có một đám người đuổi theo chạy đến, một người trong đó dừng lại hỏi cô: "Cô gái nhỏ, có thấy người nào chạy ra từ đây không?”



"Có, hắn chạy ngõ ngoài." Lạc Tĩnh Nghiên nói.



Những người đó lại nhanh chóng đuổi theo.



Sau khi bình tĩnh xuống, Hắc Hỗ trong không gian nói chuyện:



[Chúc mừng chủ nhân, chị lại nhận được bảo bối]



[Đó là. ] Đến trong tay cô vậy



còn có thể không là của cô sao?



Không hỏi Hắc Hỗ trước, đợi cô về nhà tự mình xem cuối cùng là thứ gì.



Cô cõng chiếc gùi đi tìm xe bò, đi ngang qua cửa hợp tác xã, một bà cụ vừa ra khỏi cửa hợp tác xã, đã bị người kéo túi đi.



Đúng vậy, đến đây để mua đồ gì đó, trong túi không có tiền mới lạ.



Bà cụ chỉ hướng tên trộm chạy đi, hô to: "Có ăn trộm, có ăn trộm, ai giúp tôi đuổi theo ăn trộm."



Được rồi mặc dù Lạc Tĩnh Nghiên không phải là một người tốt nhưng lòng nhiệt tình vẫn phải có.



Cô thả gùi xuống: "Bà nội, bà đừng hoảng sợ, cháu giúp bà đuổi theo."



Dứt lời, cô chạy vụt đi.



Bà cụ thậm chí còn không biết cô gái này là ai, cô đã không thấy tăm hơi.



Lạc Trường Thiên thân thủ tốt, tự nhiên chạy cũng nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp tên trộm đó, giành lại túi xách của bà cụ trong tay hắn.



Tên trộm cảnh cáo Lạc Tĩnh Nghiên: "Cô tốt nhất đừng xen vào việc của người khác."



"Chẳng những tôi muốn xen vào việc của người khác, tôi còn phải bắt được cậu, áp giải cậu đến cục cảnh sát."



Tên trộm trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt, ngoài bàn tay linh hoạt kỹ năng trộm tốt, đi đứng nhanh nhẹn chạy nhanh, vì ứng phó truy bắt, sẽ còn luyện tập một số kỹ năng đâm đá.



Nhưng, gã cơ bản không phải là đối thủ của Lạc Tĩnh Nghiên, không được vài cái đã bị Lạc Tĩnh Nghiên chế ngự. Lạc Tĩnh Nghiên chào hỏi người qua đường bên cạnh, giúp cô áp giải tên trộm đến cục cảnh sát.



Bà lão Tần biết vừa rồi đuổi theo tên trộm là một cô gái, còn sợ cô gái không đánh lại tên trộm sẽ bị tên trộm làm bị thương, khi thấy Lạc Tĩnh Nghiên bình an vô sự trở lại, bà mới yên tâm.



Không chỉ Lạc Tĩnh Nghiên bình an vô sự mà túi xách của bà cũng được tìm lại, phía sau có hai người đang áp giải tên trộm.



"Bà nội, đây là túi của bà, bà nhìn xem đồ bên trong có thiếu mắt gì không."



Bà lão Tần nhận lấy túi, nhìn vào trong: "Không mắt, cô gái, một chút đồ cũng không thiếu, lúc nảy thật sự cảm ơn cháu." Bên trong không có tiền gì, nhưng có một cái đồng hồ đeo tay, là của cháu gái bà, đồng hồ đeo tay có vấn đề, cháu gái đi làm không có thời gian đến đổi nhau, đã nhờ bà đến đổi nhau.



Lạc Tĩnh Nghiên lau mồ hôi trên trán, xua xua tay: "Không có gì, một cái nhắc tay mà thôi."



"Cô gái nhỏ, tên cháu gọi là gì, cháu giúp bà tìm túi xách về, một lát nữa về nhà ăn một bữa cơm cùng bà nội.”



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Bà nội, không phải chuyện lớn gì, ngài không cần để trong lòng, lát nữa cháu còn phải về nhà."



Bà lão kéo tay cô, không thuận theo không bỏ qua: "Cháu mau nói, cháu không nói, trong lòng bà nội không thoải mái, bà cũng không thể ngay cả tên ân nhân đều không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận