Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 060: Gặp Tai Nạn Trên Đường 1

Chuong 60: Gap Tai Nan Trên Đường 1



Bên ngoài ga huyện, máy kéo của huyện đã chờ bọn họ nửa tiếng đồng hồ.



Người phụ trách bàn giao những thanh niên tri thức cho người dân trong xã, cuộc sống sau này ở đây của các thanh niên tri thức này sẽ như thế nào, thì phải phụ thuộc vào bản thân của họ.



Vì đã trải qua cuộc khủng hoảng tranh giành ghế xe buýt nên các thanh niên tri thức sợ lên xe máy kéo sẽ không còn chỗ, nên đã liều mạng leo lên giành chỗ.



Lạc Tĩnh Nghiên vốn định ném hành lý lên xe trước rồi mới ngồi. Có lẽ Tiết Ngạn Thần ở bên cạnh thấy cô không được cao nên anh một tay cầm lấy hành lý của cô, dễ dàng ném lên máy kéo, sau đó ném hành lý của chính mình vào đó.



Lạc Tĩnh Nghiên cảm ơn anh, rồi dùng tay chân leo lên máy kéo, cô và Tiết Ngạn Thần cùng nhau kéo Lạc Trường Thiên lên, Tiết Ngạn Thần leo lên cuối cùng, ba người họ không ngồi trên hành lý của mình, những thanh niên tri thức lên sau cùng chỉ có thể chen chúc với những người khác ngồi xuống, rất khó chịu.



Chiếc máy kéo đang chạy rất nhanh, khi rời khỏi huyện ly, có thể nhìn thấy những cánh đồng cao lương đỏ, đậu nành chín, lúa mì và ngô, cũng như những mảnh đất nhỏ trồng các loại ngũ cốc linh tinh khác trên đường.



Đi một lúc lâu, Lạc Tĩnh Nghiên không hề nhìn thấy ruộng lúa, chắc là ở đây không sản xuất lúa.



Các thanh niên tri thức ở trên xe nhìn thấy mảnh đất nông nghiệp, họ dường như nhìn thấy cảnh đẹp và bắt đầu thưởng thức nó, thậm chí có người còn lớn tiếng khen ngợi bức tranh đồng quê, và ngâm nga hát những câu thơ.



Khi các nam thanh niên tri thức ngâm thơ, giọng nói hùng hồn, đồng thời dùng cả tay và miệng, Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy mình đang đi nhằm vào địa điểm phỏng vấn tân sinh viên học viện điện ảnh Bắc Kinh vậy. Đường đất ở nông thôn day 6 gà, đường như vậy rất tốn kém cho máy móc, tiếng máy móc chạy am am trên đường, đỉnh tai nhức óc.



Đi được nửa đường, máy kéo đột ngột bị chết máy.



Người lái máy kéo và cán sự xuống kiểm tra tình hình, các thanh niên tri thức nhao nhao hỏi máy kéo đã xảy ra vân đề gì.



Cán sự xã cho biết: "Máy kéo có chút trục trặc, mọi người hãy đợi trong xe một lát, sửa xong thì có thể lập tức lên đường."



Người lái máy kéo lấy hộp dụng cụ trên xe xuống gầm xe, và nhờ cán sự xã đưa dụng cụ cho mình.



Tuy nhiên, gần nửa tiếng trôi qua mà chiếc máy kéo vẫn chưa được sửa xong.



Có một vài thanh niên tri thức bắt đầu thúc giục: "khi nào thì có thể sửa xong vậy?"



Cán sự xã sốt ruột đến toát mồ hôi, xua tay với các thanh niên tri thức: "Đợi một chút, đợi một chút, đừng sốt ruột."



Một số thanh niên tri thức không thể đợi được nữa, họ cảm thấy không thoải mái khi ngồi trên xe, đã xuống xe hoạt động một chút.



Mười phút sau, người lái xe kéo từ hầm xe bước ra nói với cán sự xã: "Tôi không sửa được, sợ phải lên huyện gọi người của trạm máy móc nông nghiệp đến sửa."



Cán bộ xã nói: "Từ đây đến huyện ly cách hơn mấy dặm, đi đi về về mat rất nhiều thời gian."



Tiết Ngạn Thần ngồi trên xe thấy tài xế máy kéo và cán sự xã rất lo lắng, liền nhảy xuống xe đi đến chỗ họ: "Cháu cũng biết một chút về máy móc, có thể để cháu xem chút được không."



Cán sự xã ngạc nhiên và vui mừng: "Cậu, cậu cũng biết sửa máy kéo à?"



Ông ấy nghĩ những đứa trẻ ở thành phố này chỉ biết đọc sách và viết chữ thôi.



"Irước đây cháu đã từng làm việc với máy móc, cháu có thể thử xem.”



"Được được, vậy cậu thử xem sao." Tốt hơn so với việc đi đến tram may moc nong nghiep tim người, còn phải trả phí sửa chữa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận