Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 475: Gay Ông Đập Lưng Ông 1

Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Lấy loại phía sau, tôi cũng không biết anh có không, nếu anh không có thì tôi đi tìm người khác, máy thứ đó đều được khách hàng đặt với mức giá cao rồi, tôi nhất định phải tìm được cho người ta."



Trang Phỉ Phỉ không nỡ để người khác cướp mat mối làm ăn,"Máy thứ này tôi đều có thể tìm được, cậu không cần đi tìm người khác."



"Vậy thì tốt, ngược lại tôi còn bớt việc, Lão Hắc Lão Hắc đúng là không tầm thường nha, thần thông quản đại, muốn gì có đó."



Trang Phỉ Phỉ không có hứng thú với lời khen của cô, cô ta chỉ cần tiền.



"Lão Hắc, số hàng lần này hơi nhiều, khi nào anh chuẩn bị đủ số hàng đó, thời gian và địa điểm giao dịch anh quyết định đi."



"Đúng là có hơi nhiều, nhưng đối với tôi thì không phải chuyện quá khó. Thời gian giao dịch quyết định ở bảy ngày sau đi, địa điểm giao dịch vẫn là chỗ cũ, chúng ta đã giao dịch nhiều lần như vậy rồi, chỗ đó tương đối an toàn."



"Được, Lão Hắc, vậy bảy ngày sau chúng ta gặp lại."



"Được."



Lúc Lạc Tĩnh Nghiên trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức từ thị trần đã sắp đến giờ ăn trưa rồi. Người ở công trường cũng chưa tan làm, ngoại trừ mấy người thợ gạch ngói chỉ nhận tiền công, cô còn phải làm cơm cho hai người Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân.



Cô lấy 1kg thịt bò, mấy củ khoai tây, một củ cà rốt, một ít gia vị trong không gian ra, làm món thịt bò nấu với khoai tây, cải trắng xào giắm, thêm món canh rong biển đậu phụ, làm nóng thêm màn thầu.



Đợi cô làm xong cơm, Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân cũng chưa trở về, cô đang chuẩn bị đến công trường gọi họ về ăn cơm, hai người họ đã cùng trở về.



Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị nước sạch cho họ, để họ đi tắm rửa trước.



Hai người đã làm việc suốt cả buổi sáng, đều đã thấm một, nhưng khi ngồi vào bàn ăn, ngửi được hương thơm của thức ăn, sự mệt mỏi khắp người dường như bị cuốn bay.



Triệu Quân thậm chí còn nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần mỗi ngày đều được ăn đồ Lạc Tĩnh Nghiên làm, tiếp tục kêu anh ấy làm gạch mộc, anh ấy cũng không than vãn một lời.



Món thịt bò nấu khoai tây Lạc Tĩnh Nghiên làm, bởi vì đủ độ lửa, thịt bò mềm tan, khoai tây còn tuyệt hơn, thơm mềm, nên ba người họ quyết định ăn khoai tây trước, để thịt bò quý giá hơn khoai tây lại trong dĩa. Triệu Quân nói: "Cũng may mấy người thợ gạch ngói đó quyết định lấy tiền không ăn cơm, nếu họ biết mỗi ngày đều có thức ăn ngon như vậy, chắc đều lựa chọn ở đây ăn cơm rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tiền nào của nấy, cũng vì hai người ở đây ăn cơm, nếu họ cũng đến sẽ không ăn được mấy món ngon như vậy. Dù sao, ai đồng ý làm người tiêu tiền như rác chứ, phát tiền công cho họ là đủ rồi, chúng ta cũng không thiếu họ."



"Nói cũng phải, không bạc đãi họ là được rồi, họ đã nhận được những gì họ đáng có là được.”



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, trong không gian cô tuy có rất nhiều vật tư, nhưng cô cũng phải người làm từ thiện, cũng không nghĩa vụ để những người đó chiếm tiện ích một cách miễn phí.



Bí mật về không gian của cô không thể để người khác biết, hai là lòng người đều tham lam, cô để họ chiếm tiện lợi một lần, họ liền có thể chiếm thêm lần thứ hai, lần thứ ba, thắng mễ ân, đấu mễ cừu (*), chỉ cần cô không bạc đãi họ là được.



(*) Thắng mễ ân, đấu mễ cừu: nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận