Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 564: Không Thể Tưởng Tượng Được 2

"Thanh niên trí thức Trang, tôi có thể đồng ý cho cô thuê máy kéo, nhưng tôi không có quyền sắp xếp thời gian cho thanh niên trí thức Lạc. Cái đó, các cô đều là thanh niên trí thức lại sống trong cùng một khu, có gì khó mà nói? Mau đi đi."



Trang Phi Phi cắn môi, cô ta đi tìm Lạc Tĩnh Nghiên thử xem.



"Vậy được rồi, cháu sẽ đi tìm cô ấy."



Cô ta rời khỏi nhà đại đội trưởng, quay trở lại công trường tìm Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức Lạc, tôi cần mua ngói lần nữa de xây nhà. , tôi đã thuê máy kéo của đại đội, cô là người biết lái máy kéo duy nhất trong đại đội chúng ta, cô phải cùng tôi đến lò ngói."



Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy cô ta nói như vậy, đầu tiên là thưởng cho cô ta ánh mắt xem thường, sau đó từ chối: "Cô không thấy tôi đang bận sao? Ở đây cần tôi, một lát cũng không thể rời đi được. Tôi không rảnh để đi huyện với cô."



"Thanh niên trí thức Lạc, đại đội của chúng ta ngoài cô ra thì không ai biết lái máy kéo, cô không đi thì ai đi cùng tôi chứ? Không được, cô phải đi với tôi một chuyến."



“Theo như ý của cô là, tôi và cái máy kéo bị trói vào với nhau."



"Cô nói xem?" Trang Phi Phi nang cam len, giống như đang muốn nói, chính là ý như vậy.



"Vậy được, vì cô nói chúng tôi đã định là bị trói buộc với nhau, người phải đi theo máy kéo, máy kéo cũng phải đi theo người. Người lái máy kéo không rảnh, không di được thì máy kéo cũng có thể nghỉ ngơi."



"Thanh niên trí thức Lạc, cô, nếu cô không đi cùng tôi, tôi sẽ nói chuyện này với đại đội trưởng, để đại đội trưởng phân xử. Lái máy kéo vốn là nghĩa vụ của cô." Cô ta lôi đại đội trưởng ra để dọa Lạc Tĩnh Nghiên.



"Tôi lái máy kéo là để cày ruộng cho đại đội còn lấy công điểm lấy tiền lương, không có nghĩa vụ làm cho cô.”



Trang Phỉ Phỉ tức giận, nghiến răng nhìn Lạc Tĩnh Nghiên: "Thanh niên trí thức Lạc, cô nói, rốt cuộc cô có đi mua ngói với tôi không? Tôi có thể trả cô tiền công."



"Một ngày 1 vạn tệ, kém hơn không làm.”



"Không bằng cô đi cướp đi."



"Nếu cô không muốn thì thôi, không có thời dài dòng với cô, tôi còn có việc phải làm."



Trang Phi Phỉ đứng chắn trước người cô, cô muốn đi lây đồ, theo bản năng đây Trang Phỉ Phi một cái.



Với cú day này, trong lúc cơ thể Trang Phi Phỉ lắc lư đồng thời cô cũng vậy. Có lẽ là bởi vì trên người cô cũng tồn tại không gian giống vậy, dường như cô cảm nhận được không gian của Trang Phi Phi bị chắn động một chút. Cô đột nhiên có chút kinh ngạc.



Thật không thể tưởng tượng được!



Không gian trên người Trang Phi Phi đã không ổn định, lung lay sắp đổ, giống như chỉ cần ai đó đụng một chút là có thể bị sụp đổ.



Trang Phi Phỉ bị Lạc Tĩnh Nghiên đẩy, cô ta không chịu lại vươn tay đây Lạc Tĩnh Nghiên một cái.



Cơ thể Lạc Tĩnh Nghiên vững chắc sức rất lớn, một cú đẩy của Trang Phỉ Phỉ cũng không gây ra một chút tổn hại nào cho cô. Nốt ruồi ở xương quai xanh của Trang Phỉ Phỉ rất dễ bị người khác nhìn thấy, cho nên mấy ngày nay cô ta cố tình mặc áo có cổ cao hơn.



Lạc Cảnh Nghiên cao hơn cô ta, lúc này hai người đang đứng đối diện nhau, Lạc Cảnh Nghiên vô thức hạ ánh mắt xuống, liếc nhìn chỗ xương quai xanh của cô ta, phát hiện nốt ruồi ở xương quai xanh của cô ta sáng lạ thường, còn lớn hơn trước, sau khi nhìn xong, cô lập tức nhìn đi chỗ khác. Bỏ qua Trang Phỉ Phỉ sang một bên, cô đi lấy chổi dọn dẹp công trường, không thèm để ý đến Trang Phi Phi.



Trang Phi Phỉ vô cùng tức giận nhưng cũng không thể làm gì được Lạc Tĩnh Nghiên.



Mà lúc này Lạc Tĩnh Nghiên vừa quét rác vừa đang suy nghĩ một vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận