Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 276: Giải Cứu 2

"Tiểu đồng chí, cô thật đúng là người phụ nữ cũng không thua kém gì đàn ông!”



"Trình đội trưởng quá khen rồi."



Đứa bé vì uống thuốc ngủ của bọn buôn người mà hôn mê bắt tính, Lạc Tĩnh Nghiên giao đứa nhỏ cho nhân viên công an, sau đó nhân viên công an đã tìm cách để cho đứa bé tỉnh dậy, cũng giúp đứa bé tìm kiếm ba mẹ của mình.



Người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ trung niên bị nhốt lại, chờ đợi bọn họ có lẽ chính là một cuộc thẩm vấn ôn hòa, nhiều năm ở trong lao ngục, cũng có thể là hai viên đậu phộng. Trình Bình Minh lần nữa gửi lời mời đến Lạc Tĩnh Nghiên: "Tiểu đồng chí, cô có bản lĩnh mà tất cả đàn ông đều ước ao, còn có một thái độ chính nghĩa khiến mọi người đều phải biểu dương, có lòng dũng cảm đối đầu với kẻ phạm pháp, tôi chân thành mời cô tham gia vào đội phối hợp phòng ngự của chúng tôi, cô thấy thế nào?”



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn từ chối như cũ: "Thứ lỗi cho tôi không thể nhận ý tốt của Trình đội trưởng, tôi thật sự không có thời gian."



"Không sao, tôi vẫn là câu nói kia, nếu cô muốn gia nhập vào với chúng tôi, chúng tôi lúc nào cũng chào đón."



"Cảm ơn." Rời khỏi cục công an cũng đã đến lúc Lạc Tĩnh Nghiên trở về đại đội Thắng Lợi.



Lúc này, Tiết Ngạn Thần đã từ huyện thành trở về, anh không có đi đến đại đội thanh niên trí thức mà trực tiếp đi đến điểm của đại đội thanh niên trí thức Thắng Lợi, đi vào bên trong mới nhận ra cửa phòng của Lạc Tĩnh Nghiên đã khóa.



Triệu Quân tung tăng chạy đến: "Nói là tôn trọng người ta, sao lại đến làm phiền nữa? Anh đúng là khẩu thị tâm phi."



Tiết Ngạn Thần hỏi cậu: "Thanh niên trí thức Lạc đâu?”



"Không biết đã đi đâu, có thể đã đến huyện thành, nếu không bằng không chính là đi thôn lý xuyến mon, Than ca, anh tim thanh nien trí thức Lạc de làm gì?"



Hai ngày nay tâm tình của Tiết Ngạn Thần tốt, nên anh cũng không ngại nói thêm vài câu với Triệu Quân, ngược lại nhắc đến Lạc Tĩnh Nghiên anh sẽ càng thêm vui vẻ.



"Để tôi nói với cậu, tôi không phải kẻ thứ ba, cô ấy cùng người được gọi là người yêu của cô ấy chưa từng ở chung với nhau, người kia cũng đã có người yêu nên bọn họ không có cơ hội nào ở bên nhau cả."



"Ò, hóa ra là như vậy. Các người vòng tới vòng lui, xoay một cái lại trở thành một đôi."



"Đây là duyên phận." Tiết Ngạn Thần nói. Tiết Ngạn Thần ở chỗ thanh niên trí thức đội một lúc lâu cũng không thấy Lạc Tĩnh Nghiên trở về, vừa lúc anh muốn rời đi thì Lạc Tĩnh Nghiên vác cái sọt từ bên ngoài trở về.



"Anh Tiết, sao anh lại ở đây."



"Vừa rồi mới từ huyện thành trở về nên anh đến đây xem sao."



Lạc Tĩnh Nghiên: Anh muốn xem ai? Triệu Quân sao?



Cô đi đến mở cửa, Tiết Ngạn Thần cũng đi theo cô.



Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị đi nấu cơm, cô hỏi anh: "Anh Tiết, anh có ăn cơm chưa?”



"Vẫn chưa."



"Đúng lúc, em sẽ nấu cho hai chúng ta ăn, anh Tiết, anh muốn ăn gì?”



"Anh sao cũng được, cái gì cũng có thể ăn."



"Vậy làm mì ăn nhé?”



"Được, để anh cán bột."



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Anh biết cán bột sao?"



"Anh có thể học từ em, em dạy anh cách cán bột là được."



"Được."



Vào lúc Lạc Tĩnh Nghiên trộn bột Tiết Ngạn Thần ở bên cạnh nhìn, nhưng, khi trộn bột cần phải biết kiểm soát lượng nước và phải luôn chú ý đến độ mềm, độ cứng của bột, những cái này không thể nào không học. Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên trộn bột xong sẽ cho bột vào chậu để bột nghỉ. Vào lúc cô rửa sạch tay và dùng khăn lông lau tay, đột nhiên có một bàn tay to khỏe, khớp xương rõ ràng vươn đến, Lạc Tĩnh Nghiên vô thức cụp mắt xuống chỉ thấy đôi tay kia đang nhẹ nhàng quấn lên cổ cô một chiếc khăn lụa màu xanh nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận