Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 142: Kế Hoạch 1

Bà lão Trương bước nhanh tới trước mặt Tôn Văn Sơn rồi kể ra chuyện Tống Anh Lan đã nhận tiền của con trai bà ấy.



"Đồng chí, đó là số tiền mồ hôi nước mắt mà Bảo Quốc nhà tôi cực khổ kiếm được, tôi còn muốn để dành cho thằng bé cưới vợ thì dùng.”



Tống Anh Lan nói: "Là con trai bác cho tôi, tôi không có yêu cầu anh ta."



Bà lão Trương kéo tay áo của Trương Bảo Quốc: "Con à, cô ta nói thật hả? Con nói đi, rốt cuộc chuyện là như nào?”



Trên đường tới đây bà ấy đã dạy cho Trương Bảo Quốc một bài học, bây giờ bà ấy không thẻ buông tha dễ dàng cho Tống Anh Lan, bằng không thì bọn họ sẽ mắt cả chì lẫn chài.



Trương Bảo Quốc nói: "Ban đầu thanh niên trí thức Tống chủ động tiếp cận con trước, con tưởng cô ta có ý với mình thành ra mới nghĩ rằng sau này có thể lấy cô ta làm vợ. Tiền và đồ đều là cô ta đòi con.”



Đúng là Tống Anh Lan chủ động tiếp cận anh ta trước, sau khi hiểu rõ về anh ta, cô ta than nghèo rồi kể lễ về những uất ức của mình, khi anh ta tặng quà, cô ta bảo mình không thể cho anh cái gì nhưng mà vẫn nhận đồ của anh ta. Anh ta cứ ngỡ Tống Anh Lan nhận đồ là vì có ý với anh ta, thế là anh ta hết lần này đến lần khác tặng quà và đưa tiền, hy vọng một ngày nào đó anh có thể làm rung động trái tim cô ta và cô có thể làm vợ của anh ta.



Thế nhưng, giờ đây Tống Anh Lan sắp bay đi mắt, anh ta không thể để công sức của mình trở thành công cốc.



Bà lão Trương nói: "Thanh niên trí thức Tống, hôm nay cô phải trả tiền cho chúng tôi, còn nếu không thì phải ở lại đây làm vợ của Bảo Quốc của tôi."



Tống Anh Lan vừa nhìn Trương Bảo Quốc đã thấy mắc ói, chắc chắn sẽ không ở lại làm vợ anh ta. "Bác gái, bác cho tôi hai ngày đi, trước khi trở về thành phố tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách trả tiền cho mọi người." Cho dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể để vụt mắt cơ hội quay về thành phố.



Bà lão Trương hỏi Tôn Văn Sơn: "Bao giờ cô ta về thành phó?"



"Cô ta không còn tư cách nữa, từ nay về sau sẽ ở lại đây, mọi người có thể đòi tiền cô ta bất cứ lúc nào.”



Tống Anh Lan trợn tròn hai mắt, cầu xin Tôn Văn Sơn: "Đồng chí, tôi sẵn sàng trả lại tiền, xin ông đừng huỷ bỏ suất quay về thành phố của tôi."



Tôn Văn Sơn nói: "Thanh niên trí thức Tống, chẳng lẽ cô vẫn chưa nhận thức được vấn đề với tác phong bắt chính của mình à? Lừa tiền thôn dân, muốn trốn thoát bằng cách trở về thành phó, khiến thôn dân hai bàn tay trắng. Suất về thành phố là dành cho những thanh niên trí thức có biểu hiện xuất sắc, còn đức hạnh của cô thì tệ hại. Không chỉ lần này cô không được về lại thành phó, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên của cô, cả đời này cô khỏi phải nghĩ đến việc quay về."



Mặt Tống Anh Lan biến sắc, gần như quỳ xuống trước Tôn Văn Sơn.



"Đồng chí, đừng làm vậy mà. Tôi... Tôi đã biết lỗi của mình rồi, tôi sẽ cố gắng bù đắp và sửa chữa, van xin ông hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa."



"Tôi không thể trao cơ hội cho cô, sau này cô hãy sửa sai bằng cách lao động ở nông thôn đi."



Tống Anh Lan đã mắt cơ hội quay về thành phố, cô ta còn bị bà lão Trương gọi đi bàn bạc chuyện trả tiền.



Tôn Văn Sơn nói: "Vì suất trở về thành phố của thanh niên trí thức Tống đã bị huỷ bỏ nên tôi sẽ dùng đến người dự bị."



Suất dự bị là để phòng trường hợp phát sinh bất trắc thì có thể kịp thời b6 sung vào vị trí trống của các thanh niên trí thức quay về thành phó.





Chuong 143: Ke Hoach 2


Chuong 143: Ke Hoach 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận