Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 675: Thành Công Gianh Được 2

Chuong 675: Thanh Cong Giành Được 2



Bản thân anh ta là một người đàn ông trẻ khỏe mạnh cường tráng, tất nhiên mạnh hơn so với Trang Phỉ Phỉ yếu đuối mong manh nhiều, ngăn lại động tác đóng cửa của Trang Phi Phi dễ như trở bàn tay, anh ta cũng mở rộng hai cánh cửa ra lần nữa.



Giờ phút này, Trang Phi Phi nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con nhà họ Lưu mà cũng mờ mit.



Cô ta trộm tiền của nhà họ Lưu?



Cô ta trộm tiền của nhà họ Lưu hồi nào?



Cô ta dời mắt đến chỗ Lý Hồng Anh, chỉ thấy hiện tại đối phương đang hat cằm lên nhìn cô ta với vẻ đầy hả hê, trong ánh mắt đó toát ra vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, chẳng phải đã tỏ rõ đây chính là âm mưu do Lý Hồng Anh bày ra hay sao?



"Các người tới đây làm gì, tôi thấy không được khỏe, không chào đón các người, các người mau rời khỏi chỗ của tôi đi. "



Cô ta vừa nói vừa đưa tay xua đuổi ba người trước mặt.



"Thấy không khỏe, kêu bọn tôi đi, nằm mơ al"



Mẹ Lâu dẫn đầu túm lấy cánh tay cô ta: "Ái Quốc, xem ra là cô ta sẽ không dễ thừa nhận đã trộm tiền của chúng ta đâu, con cũng tóm cô ta lại đi, không thì chúng ta lục soát người cô ta, sau đó lục soát nhà cô ta. "



Ngoài đánh Lý Hồng Anh ra, Lưu Ái Quốc chưa đừng động tay động chân với người phụ nữ nào khác, anh ta do dự theo bản năng rốt cuộc là có nên đánh Trang Phi Phỉ hay không.



Mẹ Lưu thúc giục: "Cô ta trộm tiền của nhà chúng ta, con còn do dự gì nữa? Con không muốn lấy lại tiền à2"



Lưu Ái Quốc bị mẹ anh ta nạt tỉnh cả người, sỉ diện vẫn không quan trọng bằng tiền bạc.



"Dạ được, thưa mẹ, để con đè cô ta lại. "



Lúc anh ta định đưa tay túm cô ta, không ngờ Lý Hồng Anh bên cạnh cũng nhào tới như chim ưng: "Để em cũng đè cô ta lại. "



Cô ta túm lấy một cánh tay khác của Trang Phi Phỉ, quay đầu nhìn Trang Phi Phi một cách nham hiểm: "Thanh niên trí thức Trang, tôi khuyên cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn chút đi. ”



Vì Trang Phỉ Phỉ e ngại Lý Hồng Anh, hành động của Lý Hồng Anh hoàn toàn kích thích cô ta, cô ta bắt đầu phản kháng dữ dội: "Lý Hồng Anh, cô buông tôi ra!"



Vì cô ta phản kháng quá dữ, mẹ Lưu sợ cô ta chạy nên lên tiếng gọi Lưu Ái Quốc: "Ái Quốc, con nhanh lên đi. "



Lưu Ái Quốc dạ một tiếng, túm lấy một cánh tay của Trang Phỉ Phi, sau đó túm luôn cánh tay còn lại của cô ta lại, bắt chéo hai cánh tay của cô ta lại với nhau, dùng bàn tay to lớn của mình ghìm chặt sau lưng cô ta.



"Nam nữ thụ thụ bất thân, anh, anh buông tôi ra. " Cô ta cảnh cáo Lưu Ái Quốc.



Lưu Ái Quốc liếc nhìn mẹ Lưu, mẹ Lưu sợ anh ta buông ra: "Ái Quốc, con đừng nghe lời cô ta, nghe lời mẹ, đừng buông. ”



Lưu Ái Quốc gật đầu: "Dạ, mẹ, con không buông. "



Trang Phi Phỉ vội đến dậm chân, vừa khéo giãm lên mu bàn chân của Lưu Ái Quốc, Lưu Ái Quốc đau đớn đến nhe răng trợn mắt nhưng không hề buông cô ta ra. Trang Phi Phỉ nhìn Lý Hồng Anh đang đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào mình, hiện tại cô ta rất muốn vào không gian để trốn.



Nhưng trước đó mỗi lần cô ta vào không gian, chắc chắn phải dùng ngón trỏ của tay phải để đè lên nốt ruồi son ở hõm xương quay xanh kia mới được, hiện tại hai tay của cô ta bị trói lại rồi, bất kể thế nào cũng không làm được.



"Iôi không trộm tiền nhà anh, mau thả tôi ral"



"Cô nói không trộm là không trộm à? Ai mà tin?"



Bất kể cô ta có giãy giụa thế nào, Lưu Ái Quốc đều ghìm chặt lấy cô ta, không cho cô ta có cơ hội thoát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận