Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 067: Thanh Niên Tri Thức Cũ 1

Chuong 67: Thanh Nien Tri Thức Cũ 1



Tuy rằng chỉ có sáu mươi cân, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên sợ Lạc Trường Thiên vác không nổi, trên thực tế, cậu ấy thật sự không vác nỗi.



Giang Mãn Nguyệt cũng là một người yếu ớt, Lạc Tĩnh Nghiên ngược lại lại không có vấn đề gì, mau chốt là hai người còn lại khá yếu, cô lại không thể một lúc đem hết số lương thực này về được.



Hai người này phải chăm chỉ rèn luyện thêm, nên họ đã thương lượng với nhau để Lạc Trường Thiên và Giang Mãn Nguyệt đem một phần lương thực về trước, sau đó Lạc Tĩnh Nghiên xem xem còn lại bao nhiêu lương thực, sau khi đợi hai người họ quay lại, Lạc Tĩnh Nghiên vác lương thực của mình, Lạc Trường Thiên và Giang Mãn Nguyệt vác số lương thực còn lại của mình về, ba người cùng nhau trở về viện thanh niên tri thức.



Họ nghỉ ngơi được một lúc ở viện thanh niên tri thức, thì Lâm San San và Đỗ Nghệ Nam mới quay về.



Đỗ Nghệ Nam vừa quay về đã hét lên: "Cái nơi quỷ quái gì vậy chứ, đến thôn thì phải đi bộ, có chút đồ ăn cũng phải tự mình vác về, mệt quá đi mắt."



Lạc Tĩnh Nghiên và Giang Mãn Nguyệt không trả lời cô ta, Lâm San San nói: "Nghệ Nam, cậu làm quen dần đi, chúng ta phải từ từ để thích ứng."



Không lâu sau, bốn thanh niên tri thức cũ quay lại, trên tay cầm đồ đạc, hình như là vừa đi mua sắm về.



Người dẫn đầu chào hỏi đám người Lạc Tĩnh Nghiên: "Nghe đại đội trưởng nói hôm nay có một đội thanh niên tri thức mới đến đây, chính là mọi người phải không.”



Giang Mãn Nguyệt gật đầu,"Chúng tôi có bốn thanh niên tri thức nữ, bên ký túc xá nam còn có ba thanh niên tri thức nam.”



"Ô, chị xin tự mình giới thiệu một chút, chị tên Thảm Như Ý, năm nay 23 tuổi, đến đây đã được sáu năm rồi, chị có thể xem là nữ thanh niên tri thức đến đây khá sớm. Các em mới đến, chắc là vẫn còn nhiều điều chưa biết, sau này nếu có gì không hiểu, đều có thể hỏi những thanh niên tri thức cũ bọn chị."



Tham Như Ý để tóc ngắn ngang vai, dáng vẻ ngay thẳng, khiến người ta cảm giác đoan trang trầm ổn, Lạc Tĩnh Nghiên có ấn tượng khá tốt về cô ấy.



Cô gái có khuôn mặt tròn bên cạnh Thảm Như Ý, khi cô ấy cười lên, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, hai bim tóc buông trên ngực vừa dày vừa dài, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thì thấy tóc của cô ấy đã chạm đến thắt lưng.



"Chào mọi người, tôi tên Tôn Điềm Điềm, năm nay 18 tuổi, nhưng tôi đã đến đây được bốn năm rồi, lúc mới đến, bìm tóc chỉ dài đến vai thôi, bây giờ đã dài đến thắt lưng rồi."



Tôn Điềm Điềm, đúng như tên gọi của cô, quả thực là một cô gái có vẻ ngọt ngào dễ thương.



Nếu làn da không bị rám nắng thì sẽ dễ thương hơn nhiều.



Nói đến bím tóc của cô ấy, cô rất tự hào và nhắc chúng lên: "Mọi người xem, bím tóc của tôi rất dài phải không.”



Giang Mãn Nguyệt rất ngưỡng mộ bím tóc của cô ấy: "Sau này tôi cũng sẽ nuôi bím tóc dài như vậy."



Sau đó, Tôn Điềm Điềm bày tỏ sự bối rối của mình: "Việc chăm sóc bím tóc dài có chút khó khăn, khi tôi đến đây, mẹ tôi nói rằng tôi có thể quay lại thành phố sau hai năm, lúc đầu muốn xem xem tôi đến chỗ này, sau khi trở về thành phố bím tóc của tôi sẽ dài bao nhiêu, sau này không thể về thành phố được, tôi cũng không nỡ cắt bím tóc đi." Cắt bím tóc cũng giống như cắt hết hy vọng vậy.



"Chắc chắn là mẹ cô lừa cô đấy, bà ấy sợ cô không chịu đến chỗ này." Đỗ Nghệ Nam thẳng thừng nói.



Lời nói của cô ta đánh thẳng vào trái tim của Tôn Điềm Điềm, cô cũng biết điều đó nhưng cô vẫn cố thuyết phục bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận