Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 928: Hỏi Kết Quả 1

Chim ngói bị kinh sợ, hốt hoảng vỗ cánh phành phạch bay đi.



Bà nội Tiết mặt đưa đám, đem nó trả lại cho Lạc Trường Thiên.



"Tiểu Thiên à, có phải do bà đã hù nó bay đi mất không, nếu bà không làm nó bay thì chắc con có thể bắn trúng nó rồi đúng không?"



Ài, nếu bà có thể hù chết con chim ngói thì tốt quá rồi.



Lạc Trường Thiên an ủi bà cụ: "Bà nội, bà đừng nản chí nha, bắn ná là một luyện tập quá trình. Dù là con, thì cũng chưa chắc đã bắn trúng. Bà nội Tiết, nếu không thì bà ban vào cái cây luyện tay một chút đi. .” "Được, bà luyện".



Do đó, bà nội trước tiên chọn một gốc cây, sau đó bắt đầu luyện tập bắn súng cao su.



Tuyết trên nền đất cả mùa đông không tan đi, từng lớp đắp lên rất dày, Lạc Trường Thiên nằm xuống nền tuyết lăn vài vòng, Hắc Hỗ thấy thế trong lòng ngứa ngáy, cũng lăn tròn theo cậu, tuyến dính trên quần áo không tan đi, chỉ cần vỗ rơi đi là được.



Đến nỗi toàn thân Hắc Hỗ dính toàn là tuyết, lắc mình vài cái tất cả đều rơi xuống.



Bà nội vẫn đang luyện súng cao sư, nhìn thấy Lạc Trường Thiên và Hắc Hỗ đang lăn mình trên nền tuyết, bà cụ liền nhét súng cao su vào túi cũng nằm xuống lăn vài vòng trên tuyết.



Mẹ ơi, đúng là thoải mái mà, thật dễ chịu.



Lúc Lạc Tinh Nghiên di tới liền liền thấy một già một trẻ hai người và một con mèo đen thui đang lăn lộn trên nền tuyết trắng.



Cô nhịn không được cười cười, nhưng mà hình như lăn trên tuyết cũng rất thú vị, lúc Tiết Ngạn Thần ở đây sao cô lại không nghĩ ra trò này, cô cũng muốn cùng anh lăn lộn trên tuyết trắng.



Hiện tại anh không ở đây, cô đành một mình lăn vài vòng vậy.



Bọn họ chơi được một lúc, bà nội liền ngồi dậy "Thật là đã mà, so với lăn trên giường ở nhà thì vui hơn nhiều". Lạc Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy giải tỏa hơn nhiều, tuy là hiện tại áp lực của cô cũng không lớn, nhưng giống như bà nội cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.



Lăn đủ rồi thì đứng dậy, vỗ vỗ cho tuyết trên người rơi xuống là được.



Lạc Tĩnh Nghiên hỏi bà nội Tiết: "Bà nội còn muốn đi đâu nữa ạ?"



Bà nội Tiết cũng không chú ý, mãi mà không tìm được chim trĩ, trời cũng trưa rồi, còn đi thêm vào trong thì buổi trưa không thể xuống núi được.



"Cháu dâu à, chúng ta xuống núi rồi, qua hai ngày nữa có thẻ lại đến không?"



"Đương nhiên là có ạ, chúng ta muốn đi lúc nào thì đi ạ".



"Ò, vậy nghe con, con nói xem có nên di sâu vào trong không”.



"Bà nội, chúng ta có thể đi theo đường cũ, có lẽ khi đi xuống núi có thể bắt gặp chim trĩ đó".



"Được, chúng ta quay về".



Bọn họ men theo đường cũ để quay về, Lạc Tĩnh Nghiên bảo bà nội Tiết đi đầu tiên, sau khi lại đi được một đoạn, bà nội quả nhiên phát hiện một con chim trĩ rúc đầu vào trong tuyết.



Bà cụ nhanh chóng chạy lại lôi con chim trĩ ra, con chim đã bị đông cứng đến tận xương rồi.



"Tinh Nghiên, Thiên Trường, các cháu xem, có một con chim Trĩ ở đây, nó bị đông chết, toàn thân cứng ngắc rồi".



"Bà nội, vận may của bà thật tốt nha".



"Đi, chúng ta quay về ham thịt chim trĩ ăn đi".



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn bà nội cười đến rạng rỡ, con chim trĩ này thật đáng giá mà.



Có câu lên núi dễ xuống núi khó.



Không phải là nói lúc xuống núi sẽ mệt hơn lên núi, mà là nói lúc xuống núi sẽ nguy hiểm hơn so với lúc lên.



Lúc bọn họ đi xuống sườn núi, bà nội nhìn thấy lớp tuyết dày hai bên sườn núi, nếu cứ như vậy đi xuống sẽ rất dễ trượt, bà cụ căng mắt chợt nghĩ như vậy. "Tĩnh Nghiên, Tiểu Thiên, hay là chúng ta cùng lăn xuống theo sườn núi được không? Vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực, còn giảm nguy cơ bị trượt ngã, các cháu nói có được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận