Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 780: Bị Bắt Hết Toàn Bộ 1

Hắc Hỗ vươn móng chạy trước, Hồ Béo gắt gao bám theo sau đó đảm bảo cho nó an toàn.



Lạc Tĩnh Nghiên đi vào sau cùng, nhưng cũng không quá chậm.



Hắc Hỗ chạy tới cửa phòng Trần Kim Long, nhảy vọt qua người Trần Kim Long, đi vào tới phòng rồi mới phóng sóng năng lượng ra.



Điều ngoài ý muốn là nơi sóng năng lượng phản ứng mạnh nhất là Trần Kim Long. Vì thế nó mau chóng chạy tới trước mặt Trần Kim Long. Hắc Hỗ nhìn thấy trên cổ Trần Kim Long có một dây xích ánh vàng rực rỡ, chẳng lẽ là thứ này phản ứng với sóng năng lượng.



"Chủ nhân, trên cổ tên này có dây xích vành.”



Hồ Béo nghe xong chẳng nói gì, chỉ tiến lên dùng bàn tay câu lấy vòng cổ kia kéo xuống.



Nhưng khi sợi dây xích bị kéo thì phát ra tiếng cạch lớn, có thứ gì đó phủ trên lớp đá rơi xuống tạo nên một âm thanh cực kì thanh thúy.



Hắc Hổ, Hổ Béo và Lạc Tĩnh Nghiên đồng thời bị tiếng vang thu hút, nhìn về đồ vật bị rơi kia.



Hắc H6 và Hỗ Béo có thị lực tốt bẩm sinh, có thể nhìn thấy đồ trong bóng đêm mà con người không nhìn được. Lạc Tĩnh Nghiên dựa vào ánh sáng từ ngoài cửa truyền vào cũng thấy rõ được món đồ kia.



Một khối nho nhỏ màu hồng nhạt dường như đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh ở nơi u tối.



Bọn họ cùng nhìn chằm chằm vào thứ đồ màu đỏ kia, phát hiện đó là một khối đá sáng trong, hơn nữa còn có hình giọt nữa.



Mắt một lúc, cuối cùng bọn họ cũng phản ứng lại, đồng thanh nói: "Kê Huyết Thạch, là Kê Huyết Thạch.”



Thông qua giọng điệu phần khởi là có thể biết bọn họ đang kích động tới mức nào. "Chủ nhân, tìm được rồi, cuối cùng chúng ta cũng tìm được rồi."



Đôi mắt Hắc Hỗ sáng lấp lánh vì quá mức vui vẻ, tới nỗi nhảy cẵng lên. Khi Hỗ Béo nhảy dựng lên phát ra tiếng động quá lớn nên nó lăn qua lăn lại để giải phóng sự hưng phan của mình.



Lạc Tinh Nghiên nhặt cục Kê Huyết Thạch lên đặt trong lòng bàn tay mình. Bên ngoài Kê Huyết Thạch bóng loáng, đặt trong lòng bàn tay mang tới cảm giác lạnh lạnh cực kì thoải mái.



Cô lại cầm lên quan sát một lúc, phát hiện dường như Kê Huyết Thạch có tĩnh mạch, hồng hồng không ngừng lay động như tơ máu của con người.



"Quá thần kỳ!" Như thế càng có thể chắc chắn là đồ mà họ muốn tìm.



Qua một lúc, bọn họ dừng hưng phán vì tìm được Kê Huyết Thạch, Hắc Hỗ nói: "Chủ nhân, chúng ta đi xem thử xem còn bảo bối nào khác không."



"Được."



Cô bỏ Kê Huyết Thạch vào trong không gian, chờ sau khi trở lại chân núi mới tiến hành nghiên cứu.



Bọn họ cùng đi vào phòng Trần Kim Long. Hắc Hỗ rất nhanh phát hiện ra chỗ Trần Kim Long cất giữ bảo bối là ở dưới giường của anh ta.



Hắc Hổ nhảy lên giường, phía trên chỗ cất bảo bối: "Chủ nhân, ở đây có gì đó."



Lạc Tĩnh Nghiên mau chóng đi qua, lật chăn nệm lên, phía dưới là từng khối gạch thô sơ.



Tiếp đó Hỗ Béo cũng nhảy lên, trực tiếp vươn móng vuốt nhắc từng khối gạch ra. Quả nhiên dưới khối gạch có một cái rương gỗ. Hồ Béo lại nhắc khối gạch khác lên, lộ ra thêm hai cái rương gỗ.



Lạc Tĩnh Nghiên mở rương gỗ ra, bên trong đều là vàng bạc châu báu và hai chồng tiền mặt. Cái rương gỗ còn lại thì đựng mấy tranh chữ, đồ cổ linh tinh.



Cô vung tay lên, cất toàn bộ hai rương đồ vào trong không gian.



Cô thấy trên đầu giường Trần Kim Long có đặt hai khẩu súng, một cái là tự chế, một cái khác thì khá tiên tiến. Cô đều cầm hết toàn bộ.



Hắc Hồ không tìm được bảo bối nào khác trong phòng nữa nên bọn họ di tới phòng khác.



Vốn tưởng toàn bộ đồ vật quý giá đều tập trung hết ở chỗ Trần Kim Long, không ngờ trong phòng Hồng Nguyên Bảo cũng tìm được đồ vật, chẳng qua là khá ít, cũng không quý giá bằng chỗ của Trần Kim Long. Chỉ có bốn thỏi vàng, may nén bạc, mấy trăm đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận