Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 479: Hắc Hổ Được Tan Tỉnh 1

Hơn nữa cô vẫn uống nước Linh Tuyền nên thậm chí dưới mắt còn không có quang thâm.



Cô hâm nóng sữa bò như thường lệ, tự uống một ít và đưa cho Lạc Trường Thiên uống một Ít.



Đương nhiên sữa bò cũng là thực phẩm thiết yếu vô cùng cần thiết.



Lạc Tinh Nghiên đang suy nghĩ nên làm thế nào để mang sữa bò đã lấy trong không gian đến chuồng bò cho ba Lạc, mẹ Lạc và bà nội Trương uống, cô có thể lừa Lạc Trường Thiên rằng đó là sữa bột pha nhưng không thể nào lừa gạt được người có kinh nghiệm dày dặn như ba người kia.



Tạm thời không tìm được cách làm tốt hơn nên cô quyết định làm một ít bánh bao sữa hoặc mang điểm tâm có vị sữa qua trước.



Buổi sáng, Trang Phỉ Phỉ không có việc gì làm nên lười biếng đi đến đất nền nhà để kiểm tra gạch ngói của mình.



Chỉ cần cô ta nhìn thấy gạch ngói của mình vẫn tốt mà Lạc Tĩnh Nghiên bên kia vẫn là hai bàn tay trắng thì khóe môi của cô ta sẽ không ngừng nhéch lên.



Thế rồi, thật bất ngờ, khi cô ta đến trang trại thì phát hiện tất cả gạch ngói mình mua đều biến mắt, cô ta lập tức trở nên vô cùng tức giận.



Điều đầu tiên cô ta nghĩ đến là liệu có phải do Lạc Tĩnh Nghiên trộm gạch ngói của mình hay không, nhưng lúc cô ta thức dậy vào buổi sáng đã nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên ở khu nhà của thanh niên trí thức, nếu Lạc Tĩnh Nghiên trộm gạch ngói của cô ta thì có thể giấu ở đâu được chứ? Dù sao thì Lạc Tĩnh Nghiên cũng không có không gian ở trên người giống như mình.



Cũng có thể là Lạc Tĩnh Nghiên trộm gạch ngói của mình rồi giấu ở chỗ khác, mà nếu mình trực tiếp đi hỏi Lạc Tĩnh Nghiên thì chắc chắn Lạc Tĩnh Nghiên sẽ không thừa nhận. Cô ta quyết định đi tìm đại đội trưởng trước, nhờ đại đội trưởng hỗ trợ tìm những viên gạch ngói bị mắt của mình.



Không phải cô ta đau lòng vì tiền mua gạch ngói mà là do gạch ngói không dễ mua, lúc mua không những phải có giấy báo mà còn phải xếp hàng ở lò ngói, thứ cô ta tiếc nuối chính là sự vất vả của mình.



Khi cô ta đến nhà đại đội trưởng thì cần phải đi qua nhà Hồ Tam Cường, cô ta còn chưa đi tới cửa nhà họ Hồ đã nhìn thấy Hồ Tam Cường và thim Hồ đang chuyển gạch ngói vào nhà, mà trước cửa nhà Hồ còn đặt một đống gạch ngói.



Bởi vì cô ta vừa mới làm mắt gạch ngói nên khi nhìn thấy ai đó vận chuyển gạch ngói sẽ lập tức nghĩ đến những viên gạch mình đã mắt.



Cô ta đến gần để nhìn kỹ hơn thì thấy những viên gạch đó đều mới và tất cả đều là màu xanh, cô ta nhận ra rằng hai người này đã lấy cắp những viên gạch của mình.



Biết được kẻ trộm gạch ngói là ai rồi thì làm sao cô ta còn có thể bình tính được chứ?



Cô ta đi đến trước mặt hai mẹ con đang bận rộn và nói: “Tôi nói gạch ngói của tôi đang ở trên đất ở của tôi rất tốt, thế nào mà đột nhiên lại biến mắt, hoá ra là bị các người đến trộm, những thứ này đều do tôi khổ sở kéo từ lò ngói về, các người trả lại cho tôi đi." ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận