Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 577: Đầu Đến Để Nhờ Vả 2

Anh ta lập tức chạy tới, cười vui sướng khi người gặp họa: "Chú Ngô, chú nhìn xem, chúng ta vừa qua, một công nhân cô ấy cũng không tìm được. Vậy cũng đúng, thanh niên trí thức Trang bên này trả công cao, các đãi ngộ khác còn tốt như vậy, kẻ ngốc cũng biết bên nào tốt, chọn bên nào. Chú không nên nhất thời mềm lòng, lại trở về cái nơi rách nát đó."



Vốn dĩ trong lòng chú Ngô cảm thấy có lỗi với Lạc Tĩnh Nghiên nhưng sau khi nghe xong lời nói của Lý Kiến Lương, cảm giác tội lỗi trong lòng đột nhiên biến mắt như bị gió thổi qua tan thành mây khói.



Vốn dĩ bọn họ làm việc là để kiếm tiền, ai cho nhiều tiền hơn thì làm cho người đó. Bây giờ Lạc Tĩnh Nghiên rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ có thể tự trách cô không có đủ tài lực, không cạnh tranh được với Trang Phi Phi.



Thậm chí Trang Phỉ Phỉ còn cố tình đi tới trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên, nhìn như đang giải thích với cô: "Thanh niên trí thức Lạc, sáu công nhân đó của cô không phải do tôi cố ý đào, bọn họ chủ động di tìm tôi."



Thật ra cô ta muốn chọc giận Lạc Tĩnh Nghiên.



Nhìn xem, công nhân của cô không cần cô ta đào cũng tự mình đến, cô ta cảm thấy bản thân rất ưu tú.



Lạc Tinh Nghiên nhẹ giọng nói: "Tôi biết, lúc bọn họ rời đi đã nói trước với tôi rồi, tôi cũng không phản đối bọn họ đi đâu cả."



"Thanh niên trí thức Lạc, mặc dù bây giờ bên cạnh cô không có công nhân, nhưng cô có thể từ từ, nhà tôi xây xong rồi, bọn họ sẽ có thời gian, đến lúc đó bọn họ sẽ xây nhà cho cô, cô không cần phải một mình lo toàn bộ căn nhà, vất vả biết bao. Hơn nữa, một mình cô xây nhà thì không biết đến ngày tháng nào mới xong."



Chờ đến khi nhà của cô ta xây xong thì công việc trên cánh cũng đã bắt đầu, các thợ xây phải ra đồng làm việc, Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không có nhà ở. "Vậy thì không cần thanh niên trí thức Trang phải lo lắng, khi nào nhà của tôi xây xong không có liên quan gì đến cô. khi tôi xây nhà, Tốt hơn hết là cô nên lo cho ngôi nhà của mình đi."



"Tôi phải lo lắng gì, những công nhân này đều chu đáo, có nhiều người như vậy, việc xây dựng sẽ rất nhanh. Nhất định tôi phải sống trong nhà mới trước thanh niên trí thức Lạc rồi. Thanh niên trí thức Lạc, thật xin lỗi."



"Những lời trái lương tâm đó cô không cần nói, thanh niên trí thức Trang không cần nói gì nữa, cô không cảm thấy ghê tởm nhưng tôi nghe thì buồn nôn."



Lạc Tĩnh Nghiên thản nhiên liếc qua bên kia một cái, thấy các công nhân đều không tập trung, trong miệng miệng ai cũng đang nhai táo, vừa ăn táo vừa khạc nhỗ nước miếng bay tứ tung, không giống như họ ở đây để làm việc, mà giống như họ ở đây để hưởng thụ làm đại gia.



Bọn họ đều là do Trang Phi Phi chiều mà thành như vậy, công nhân như vậy cô không thuê nỗi.



Những người này không chỉ làm việc chậm chạp mà chất lượng công trình cũng rất đáng lo ngại. Lạc Tĩnh Nghiên phát hiện tường nhà của Trang Phỉ Phỉ xây không thẳng chút nào, các khớp nối gạch cũng có kích thước khác nhau, tạo cho cô cảm giác lộn xộn. Cho dù nhà có xây có lẽ cũng là công trình bã đậu phụ. Trang Phi Phi hừ lạnh một tiếng: "Lạc Tĩnh Nghiên, là cô ghen ti với tôi, hâm mộ tôi hâm mộ đến phát điên rồi."



"Tùy cô muốn nói thì thì nói."



Không lâu sau, một nhóm thanh niên từ trong thôn đi tới, tổng cộng có chín người, tất cả đều là nông dân của đại đội Thắng Lợi bên này.



Chín người đi thẳng đến chỗ Trang Phỉ Phi, lúc đến trước mặt Trang Phi Phi, người thanh niên dẫn đầu hỏi cô ta: "Thanh niên trí thức Trang, chúng tôi đều muốn đến xây nhà cho cô, không biết cô có còn cần người không? Chúng tôi làm việc rất nhanh, chất lượng công việc tốt, nhất định sẽ làm việc cho cô thật tốt. Cô cân nhắc chúng tôi một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận