Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 455: Chuẩn Bị Xây Nhà 2

Vừa nghe liền biết là người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, người bình thường thì sẽ có nặng có nhẹ, không theo quy luật nên khác hoàn toàn với anh ta.



Hai người họ đã cố tình đi nghe ngóng, cả đại đội Thắng Lợi và đại đội Tiền Tiến đều không có quân nhân xuất ngũ, lại kết hợp với việc Lại Xuân Dương buổi sáng ngủ nướng, có thể đoán được người đó không nghi ngờ gì chính là Lại Xuân Dương.



Đặc vụ của địch đang ở trước mắt, họ muốn lập tức nhào ra bắt lầy đối phương, nhưng bắt đắc dĩ là không tìm được cơ hội. Lại Xuân Dương bởi vì thân phận của mình, đối với ai cũng phòng bị, lại thêm việc anh ta cũng có tư cách trang bị vũ khi.



Trên người anh ta luôn mang theo súng và dao nhọn, trong đêm tối cho dù không gặp phải người gây bắt lợi cho mình, nếu gặp phải heo rừng hay sói thì anh ta cũng có vũ khí để đối phó với chúng nó.



Do tính đặc biệt và quan trọng của nhiệm vụ mà anh ta đang chấp hành, súng và dao nhọn của anh ta đều là vũ khí hàng đầu do tổ chức đặc biệt trang bị cho, so với các lực lượng vũ trang bình thường cũng cao cấp hơn nhiều, vũ khí là sức mạnh của anh ta.



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân đều nín thở, nằm sắp trong bấy, không dám thở mạnh, bày thế trận đón địch.



Đợi đến khi Lại Xuân Dương chỉ cách cạm bẫy khoảng ba bốn mét là thời cơ bắt giữ tốt nhất, nếu không để Lại Xuân Dương di qua, hôm nay sẽ không còn cơ hội nữa.



Tiết Ngạn Thần dùng tay huých nhẹ Triệu Quân một cách, ra hiệu có thể hành động rồi.



Hai người họ gần như đồng thời nhảy ra khỏi bẫy, động tác nhanh chóng, thân thủ mạnh mẽ, như con báo săn mai ve tới Lại Xuân Dương.



Lại Xuân Dương vừa chú y máy báo động dưới chân vừa quan sát đường, vốn dĩ không phát hiện có người phục kích ở đây. Nên đợi anh ta phản ứng lại thì đã muộn rồi.



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân cùng quật anh ta xuống đất, liền kiềm chế tay chân anh ta, không cho anh ta cơ hội phản kháng và chạy trốn.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Quả nhiên, Lại Xuân Dương muốn đưa tay lấy súng, muốn dùng súng để giải quyết kẻ thù trước mặt.



Nhưng cơ thể anh ta đã hoàn toàn bị hai người khống chế, sức lực hai người đó rất lớn, anh ta đến động đậy cũng khó khăn.



Tiết Ngạn Thần ấn chặt hai tay và nửa người trên của anh ta, Triệu Quân dùng đầu gối và hai tay đè chặt hai chân anh ta, khiến anh ta không có cơ hội phản kích lại.



Khi tai họa ập đến, Lại Xuân Dương vẫn còn cố gắng giãy giụa: "Máy, mấy người là ai, vô duyên vô cớ mấy người bắt tôi làm gì?"



Tiết Ngạn Thần không lên tiếng, động tác nhanh nhẹn lấy một cây súng và một cây dao găm trong túi anh ta ra.



"Bắt cậu làm gì? Không có việc gì trên người mang theo vũ khí nguy hiểm như vậy làm gì?"



Lại Xuân Dương nghe ra giọng của đối phương, là Tiết Ngạn Thần, anh ta nghiến răng nói: “Thật sự là mày!”



"Đúng, cho nên chắc cậu đang định giết tôi, nhưng đáng tiếc tôi không cho cậu cơ hội đó. Đồng chí đặc vụ của địch, tôi nói cậu nghe, cái ác vĩnh viễn không thể chiến thắng chính nghĩa, cậu đi con đường này thì phải biết mình không có kết cục tốt."



Đầu óc Lại Xuân Dương nhanh chóng xoay chuyển, vẫn còn đang lên kế hoạch, bắt đầu phân tán sự chú ý của đối phương.



"Nếu tao đoán không lầm, chắc mây người là người của quân đội đúng không, ha, thân thủ không tệ nha." Câu sau của anh ta tràn đầy sự khinh bỉ.



"Nên, cậu cảm thấy hai người chúng tôi bắt một người, chiến thắng không vẻ vang đúng không?" Tiết Ngạn Thần cười nhẹ. "Đúng, có bản lĩnh chúng ta một đối một, xem xem bọn mày có bắt được tao không?”



Triệu Quân nhắc tay lên đánh vào đầu anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận