Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 723: Vượt Ngoài Dự Đoán

Có người trong nhà nói: "Ái Quốc đang yên đang lành sao lại đi qua bên hẻm núi đó vậy, hẻm núi đó là chỗ núi sâu, địa thế hiểm trở, còn thường xuyên có thú hoang thoắt an thoắt hiện nữa, Ái Quốc phải biết điều đó chứ, sao còn đi mạo hiểm? Bình thường chúng tôi đi chung với nhau còn không dám qua bên đó săn, nếu không phải hôm nay Ái Quốc xảy ra chuyện thì chúng tôi cũng sẽ không tới đó."



"Còn không phải là vì..." Lời vừa mới ra tới miệng bà ta đã bị Lý Hồng Anh ở bên cạnh huých vào cánh tay một phát, ra hiệu bà ta tuyệt đối đừng nói ra chuyện kho báu.



Trong lòng mẹ Lưu thầm trách móc Lý Hồng Anh hại con trai của bà ta bị thương, nhưng bà ta biết nếu mình nói ra chuyện kho báu thì đối với mình chỉ có thiệt hại thôi.



Bà ta lập tức sửa lời: "Còn không phải là vì muốn qua bên đó để kiếm thịt rừng sao, vòng ngoài sắp bị người ta săn bắt sạch rồi, chỉ có thể mạo hiểm đi vào trong để thử vận may thôi, còn tưởng sẽ không hung hiểm như lời mọi người nói, ai mà ngờ là có thú hoang thật."



"Thim à, chỗ đó hung hiểm lắm, chúng tôi không dám đi vì toàn do thế hệ trước đã dặn đi dặn lại rồi, hồi đó họ vào trong núi sâu để đi săn, thú hoang quá mạnh và hung ton nên đã có mấy người bị thương rồi đấy. Dần dần rồi không còn ai dám đi nữa."



"Bau giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, ôi trời ơi, Ái Quốc của mẹ Ơi. "



Lưu Ái Quốc được đưa đến bệnh viện, sau khi được các bác sĩ cấp cứu, sau nửa đêm mới bước vào thời kỳ ổn định, được đầy vào phòng bệnh.



Những người trong nhà đi theo đều về nhà nghỉ ngơi hết, chỉ có mẹ Lưu và Lý Hồng Anh còn trông nom trong bệnh viện.



Mẹ Lưu khóc tới nỗi đôi mắt đỏ ngày, bà ta lơ đãng liếc nhìn Lý Hồng Anh máy lần, nhận ra là đối phương mãi không có vẻ gì là lo lắng sốt ruột, cũng không quá khó chịu, giống như thể Lưu Ái Quốc bị thương không có liên quan gì tới cô ta vậy.



Cộng thêm việc bà ta nghĩ Lưu Ái Quốc bị thương hoàn toàn là do con ả này gây ra, cơn giận trào dâng từ đó, bà ta đưa tay định tát cho Lý Hồng Anh một bạt tay.



"Tại cô hết, nếu không phải do cô thì Ái Quốc sẽ không bị thương. ”



Hiện tại bà già này không có con trai làm chỗ dựa, Lý Hồng Anh không có thèm sợ bà ta, đưa tay đón lấy cái bạt tay của bà ta.



"Là các người tự nguyện di với tôi, trời chiều rồi, tôi đã bảo Ai Quốc đi về với tôi những mà anh ta không chịu về, muốn trách chỉ có thể trách chính các người thôi.



Ngày mai cô ta còn phải tiếp tục đi tìm của báu, không thể cứ ở lỳ mãi đây hầu hạ Lưu Ái Quốc được, cô ta vứt lại một câu cho mẹ Lưu: "Tôi sẽ tiếp tục đi tìm kho báu, con của bà thì bà hầu anh ta đi. "



Nói xong cô ta lập tức đứng dậy bỏ đi.



Để lại mẹ Lưu thoáng luống cuống tay chân, trong lòng căm thù Lý Hồng Anh cùng cực.



Hôm nay Hắc Hồ và Bàn Hỗ lại bận biu làm việc uỗổng công một phen, trải qua vài lần thất bại, hiện tại chúng cũng không còn thấy ủ rũ nhiều nữa, giống như thất bại đã là chuyện thường ngày, ngày nào tìm được dây chuyền đá Kê Huyết đó, thành công lấy được nó thì sự phấn khích sẽ chồng chất, sẽ mừng gấp đôi.



Lý Hồng Anh quay về thôn, định hôm nay sẽ lại vào sâu trong núi tìm của báu.



Hẻm núi thứ sáu hôm qua vốn chưa tìm hết, nhưng Lưu Ái Quốc lại xảy ra chuyện như thế, nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu tối hôm qua mà cô ta thấy lòng mình đầy nỗi sợ hãi.



Cho dù không ở trong hẻm núi tới trời tối thì vẫn cảm thấy rợn người.



Lỡ đâu ban ngày mà lợn rừng cũng chạy ra ngoài thì sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận