Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 145: Gặp Tân Quang Vinh 2

Có vẻ mọi đồ vật trong không gian không liên quan đến ngành trồng trọt đều không thể kiểm soát bằng ý nghĩ, chỉ đành tự thân ra tay.



Cô phân các miếng thịt của con lợn rừng đã bị thịt theo từng bộ phận, chừng nào rảnh cô lại vào đây chế biến thịt lợn rừng.



Lòng lợn cũng chưa được xử lý, lần sau vào sẽ xử lý tiếp.



Hoàn tất công việc, cô tắm rửa trong không gian, ôm mèo vào phòng rồi đi ngủ.



Buổi sáng, sau khi Lạc Trường Thiên đến trường, cô buồn chán chờ đợi ở khu nhà của thanh niên trí thức, định quay lại thị trấn lấy đồ trong không gian mang ra ngoài bán.



Đó không chỉ là một phương thức kiếm tiền mà còn là một cách để làm phong phú cuộc sống, cô muốn đến chợ đen tiếp tục bán lương thực và hoa quả, còn những thứ như thịt thì đương nhiên sẽ giữ lại cho mình ăn.



Cô vẫn ngồi xe bò đến thị trấn, sau khi tới nơi, cô không chỉ nhìn thấy những tắm áp phích với cỡ chữ lớn mà còn có một tờ lệnh truy nã được dán day trên tường.



Trên lệnh truy nã viết phạm nhân đang chạy trốn là một nhân viên tên Hồ Vạn Quân, không chỉ cướp bóc mà còn giết người, nửa tháng trước đã trốn ra khỏi nhà tù, phía trên có cả hình của anh ta.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn bức ảnh, thế mà ngoại hình lại giống y đúc cái gã lần trước ném đồ vào giỏ ở ngoài chợ đen, chẳng lẽ chính là thằng cha đó.



Bên trên lệnh truy nã còn viết, nếu có người trông thấy Hồ Vạn Quân thì phải báo công an ngay lập tức, ai cung cấp được manh mối hữu ích sẽ được thưởng ba mươi đồng, có thể trực tiếp bắt giữ Hồ Vạn Quân sẽ được thưởng hai trăm đồng.



Lạc Tĩnh Nghiên không mấy hứng thú với điều này, cô xem xong liền rời đi.



Mới vừa đi đến con hẻm phía ngoài khu chợ đã thấy mấy người mặc đồng phục đi tới, khỏi cần đoán cũng biết là đi kiểm tra chợ đen.



Cộng với chuyện lần trước Đỗ Nghệ Nam đi chợ đen bị bắt, lần này chợ đen có thể cần phải điều tra nghiêm ngặt nên tạm thời cô sẽ không đến đây nữa.



Thế là cô quyết định thay đổi địa điểm.



Trong thị trấn có nhà máy thực phẩm, nhà máy diêm, nhà máy bông và nhà máy nồi hơi.



Các công nhân nhà máy và gia đình của họ đều sống trong một khu tập thể, cô muốn đi bán đồ ăn vặt cho người ta ở trong đó.



Tình cờ trên đường đến khu tập thể cô có đi ngang qua một nhà máy thực phẩm. Xuất phát từ sự tò mò đối với nhà máy, cô đứng ở cửa nhìn vào bên trong.



Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám và đeo kính đen đây chiếc xe đạp ra ngoài, theo sau là một chàng thanh niên, người đó cũng đang đẩy xe đạp, trên xe của bọn họ đều treo cặp công văn trên tay lái.



Tần Quang Vinh thấy một cô bé ở cửa lén lén lút lút nhìn vào nhà máy, bèn hỏi cô: "Đồng chí nhỏ, cô có việc gì sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thoáng qua Tần Quang Vinh, cách ăn mặc của chú này rất giống cán bộ, ông đến đây thị sát hay là lãnh đạo nhà máy? Dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.



Cô tìm đại một cái cớ: "Tôi muốn hỏi giúp chị họ xem nhà máy này còn tuyển người không, mọi người có biết không?"



"Tạm thời không tuyển." Thanh niên trẻ tuổi phía sau nói.



"À, tôi biết rồi, tôi đi đây."



Đằng trước là khu tập thể thuộc nhà máy thực phẩm, cô muốn vào đó bán một ít hàng hoá, tiện thể xem bà nội Tần đang làm gì.



Cô đi đến một góc hẻo lánh không có người rồi tiến vào không gian, biến mình thành một anh chàng đẹp trai, sau đó cõng cái sọt chất đầy gạo và táo đi ra ngoài. Đến cửa khu nhà máy thực phẩm, có một bác gái cản cô lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận