Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 779: Đánh Guc Người Canh Gác 2

Còn thở, hình như là bị người đánh hôn mê. Sau đó nó đặt móng vuốt lên đầu người này kiểm tra thử thì sờ được một cục u rất lớn, chắc chắn là do bị người đánh.



Không biết khi nào người này mới tỉnh, vì vậy nó lại giơ móng vuốt đánh lên đầu anh ta một cú, đảm bảo trong mười tiếng chưa thể tỉnh lại.



Nhưng nó có chút tò mò rốt cuộc là ai đánh ngắt tên này.



Cửa nhà gỗ mở ra, nó nhìn vào bên trong. Bên trong trống trơn, trên mặt đất có chút cỏ dại lẫn lộn, chẳng lẽ có người trốn thoát từ nơi này?



Lúc này, giữa sườn núi, Lý Hồng Anh đang liều mạng chạy trốn. Cô ta sợ Trần Kim Long mà phát hiện ra cô ta chạy trốn sẽ lại đuổi theo nên cô ta không dám ngừng lại dù chỉ một chút. Cổ chân bị dây thừng trên mặt đất siết chặt tới nỗi bật máu, trên người thì bị cây cỏ đâm bị thương nhưng cô ta không quan tâm mà chỉ nghĩ tới việc rời khỏi đây.



Cũng phải nói là cô ta may mắn mới có thể chạy thoát được. Nếu ở thêm mấy ngày nữa, có lẽ đã bị bán đi rồi, có muốn cũng không chạy được.



Người mua vợ không phải bị khuyết tật cơ thể hay tinh thần thì cũng là tuổi tác đã cao, cô ta không muốn ga cho người như Vậy.



Cô ta mới mười chín tuổi, là lứa tuổi tươi đẹp như hoa, có tuổi trẻ tuyệt vời.



Cuộc sống cô ta mới chỉ mở ra, chưa được sống tốt cô ta không thể để bị chôn vùi như vậy.



Có lẽ là những lời cô ta nói với Trần Kim Long hôm qua đã có tác dụng, Hỗ Tử và Báo Tử canh giữ cô ta hôm nay không thấy ở bên ngoài nhà của cô ta. Cô ta đoán chắc đã xuống núi bắt sống Trang Phi Phỉ và Lạc Tĩnh Nghiên.



Tên đàn em kia bị cô ta cởi áo trên ra, giả vờ mê hoặc chút đã thả lỏng cảnh giác. Cô ta nhân cơ hội đó dùng cục đá đập anh ta ngắt đi rồi chạy thoát. "Em họ, Trang Phi Phi, tôi có thể chạy thoát được cũng còn phải cảm ơn các người. Nhưng từ hôm nay trở đi, các người sẽ phải rơi vào trong tay tên mặt lạnh giết người không ghê tay kia, trở thành đồ chơi cho anh ta. Tên đó chơi chán rồi sẽ thưởng các người cho đàn em phía dưới chà đạp. Bọn họ chơi chán rồi thì sẽ bán các người cho bọn ngốc, tàn phế, lão già ha ha ha. Đời này các người đừng nghĩ có thể xoay người."



Lý Hồng Anh cảm thấy mình lợi dụng Trần Kim Long diệt trừ hai kẻ đối đầu kia, bản thân lại còn chạy thoát khỏi 6 sói, không cần nói cũng biết vui tới mức nào.



Có lẽ là do tâm trạng quá tốt, nên đường núi vốn gập ghềnh khó đi nhưng cô ta vẫn cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Cô ta vừa đi vừa nghĩ tới mẹ con nhà họ Lưu. Hừ, nhẫn tâm bán cô ta lên núi, sau khi cô ta trở về cũng sẽ không để bọn họ được yên.



Trên núi.



Sau khi Hỗ Béo đánh ngất một đám người lập tức đi báo cáo với Lạc Tĩnh Nghiên.



"Chủ nhân, bên kia có một người phụ nữ và một đứa trẻ, em đoán là bọn họ bị bán tới nơi này, còn đang ngủ say. Những người khác đều đã bị em đánh cho hôn mê, trong vòng mười tiếng sẽ không tỉnh lại."



Hổ Béo nói xong, Hắc Hỗ lập tức giơ móng tay đen tuyen lên, có chút ngứa ngáy.



"Chủ nhân, em đi thăm dò xem nơi này rốt cuộc có bảo bối gì."



Lần trước nó không thể tìm được vòng cổ Kê Huyết Thạch, từng nghi ngờ có phải năng lực tìm bảo bối của mình bị giảm hoặc không nhạy hay không nên muốn mau chóng thử lại.



Lạc Tĩnh Nghiên đồng ý: "Được rồi, chúng ta tìm từ phòng lão đại của bọn họ trước. Bảo bối cho bọn họ cướp được có lẽ đều để ở trên người lão đại của bọn họ."



"Chúng ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận