Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 238: Lừa Hồ Béo 1

Trước khi xuyên qua đây cô ta đã mua một bộ bàn ghế đặt ở khoảng không gian trống đó, sau khi đặt món mì chua nóng lên bàn, cô ta ném một thứ gì đó về phía Hỗ Béo.



Cùng lúc đó, một nụ cười tính toán xuất hiện trên môi cô ta.



Trang Phỉ Phi nói với Hổ Béo: "Mày ăn cái này đi, con mèo nào cũng thích ăn cái này."



Ho Béo nhìn chằm chằm vào một thứ màu vàng vàng trên mặt đất, cúi đầu cắn một miếng, chỉ cắn một miếng đã cay đến mức nó không thể chịu nổi nữa, bắt đầu nhảy lung tung tại chỗ. Thì ra Trang Phi Phi đã cho nó một miếng gừng rất cay, Hỗ Béo không ăn được cay nên bị vị cay của gừng kích thích, đến mức không nhịn được thè lưỡi mèo ra.



Trang Phi Phi cười vui vẻ khi thấy dáng vẻ khó chịu của Hỗ Béo khi bị lừa, mấy giây sau, cười đến mức cô ta đau cả bụng.



Hồ Béo bị cay đến mức lăn lộn trên mặt đất, Trang Phỉ Phi nói: "Hỗ Béo, củ gừng này còn không cay bằng ớt lần trước tao cho mày ăn đâu. Mày nhìn dáng vẻ mày xem, giống như đang giả vờ vậy."



"Tôi không hề giả vờ, nó thực sự rất cay, rất khó chịu."



Hồ Béo cảm thấy vô cùng oan ức, suýt nữa nó đã bị cay chết rồi, nhưng người phụ nữ này còn cười ha hả.



Cô ta luôn xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi thống khổ của người khác, người phụ nữ chết tiệt!



Nó rất muốn dùng móng vuốt cào chết người phụ nữ này, nhưng nó đã có khế ước với cô ta, nó không được phép đánh cô ta, nếu không sẽ bị phản phệ”.



*Phản phệ: là một an dụ cho việc âm mưu chống lại một người đã từng đối xử tốt với mình và đáp trả lòng tốt bằng sự thù hận.



Nó không khỏi nghĩ đến Hắc Hỗ, Hắc Hỗ chỉ ở trong nhà người khác, người ta không những không ghét nó, không ngược đãi nó mà còn cho nó ăn thịt. Hắc Hỗ may mắn thật. Trang Phi Phi lừa nó xong mới nói: "Hỗ Béo, mày đừng cho rằng tao không biết mày không ăn cũng sẽ không đói, mày chính là quá tham lam, tao phải trị cái tính tham lam của mày. Cho nên, vì để tiết kiệm chi phí thì chỉ có mình tao được ăn thức ăn trong không gian này, mày ấy, hãy cố gắng chịu đựng đi."



Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm của Hỗ Béo, cô ta bắt đầu vui vẻ thưởng thức món mì chua cay nóng hồi, còn Hỗ Béo vẫn phải chịu đựng cảm giác cay cay khó chịu trên đầu lưỡi.



Nó muốn nhảy ra khỏi không gian, nhưng Trang Phi Phi lại dùng biện pháp hạn chế không cho phép nó thoát ra ngoài: "Mày muốn ra ngoài uống nước cho đỡ cay, nhưng đừng nghĩ nữa, nhìn thấy mày đau đớn thì tao cảm thấy rất hạnh phúc. Tao thích hành hạ mày như thế này. Nhìn mày bị hành hạ, tự dưng tao lại sinh ra khoái cảm không thể giải thích được."



"Cô là đồ biến thái! Sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục."



Hồ Béo giận dữ, âm thầm chửi rủa.



Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra tắm da thỏ mà Tiết Ngạn Thần đã đưa cho cô trước đó ra, cô muốn dùng da thỏ để làm một chiếc mũ da, đưa lại cho Tiết Ngạn Thần.



Không làm người yêu giả thì ít nhất vẫn là bạn tốt, mà giữa bạn bè nên có qua có lại, nên trả công người ta cho xứng đáng.



Nói làm là làm, cô may một lớp vải màu xanh đậm bên ngoài da thỏ, bên trong mũ làm bằng lông thỏ nhung mịn, đội lên đầu có thể tránh gió, lạnh và giữ ấm, cô chỉ mat một buổi sáng đã làm xong chiếc mũ da thỏ.



Sau bữa trưa, cô định tự mình đưa nó cho Tiết Ngạn Thần.



Cô lấy chiếc túi vải thường mang theo ra, bỏ mũ vào trong đó, khoác lên mình chiếc áo khoác bông dày, khăn quàng cổ và găng tay rồi lên đường đến đại đội.



Tuyết trên đường gần như đã tan hết, lộ ra mặt đất vàng vàng, đường đi cũng trở nên dễ dàng hơn.





Chuong 239: Lua H6 Beo 2


Chuong 239: Lua H6 Beo 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận