Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 542: Mục Dich Đã Đạt Được 5

Trần Chính Đông cảm thấy cực kỳ mắt hứng: "Được, tôi không nên nhắc đến phụ nữ trước mặt hai người. Không thú vị chút nào.”



"Biết mà cậu còn nói sao? Ai thích nghe thì cậu đi nói với người đó đi, cùng nhau thảo luận với người ta, như vậy cậu sẽ thấy hứng thú."



“Thật ra tôi cũng không có hứng thú với cô ấy lắm, càng không muốn đuổi theo người ta. Người ta là thiên kim tiểu thư, tôi biết trọng lượng của mình. Không phải chỉ là đề tài tán gẫu thôi sao. Bỏ đi, nếu hai người không có hứng thú, vậy thì tôi sẽ không nói về cô ây."



Một giờ sau, bọn họ đến quân khu.



Trần Chính Đông nghĩ bọn họ muốn nghỉ ngơi nên cậu ấy lập tức lái thẳng xe đến cửa ký túc xá nam.



Lúc này các chiến sĩ khác đã đến thao trường huấn luyện, ký túc xá tương đối yên tĩnh.



Tiết Ngạn Thần là tiểu đoàn trưởng, Triệu Quân là đại đội trưởng, vốn dĩ bọn họ đều có tư cách xin nhà trong khu nhà của quân đội, nhưng bởi vì bọn họ luôn sống một mình, so với sống trong một ngôi nhà lớn thì bọn họ cảm thấy sống trong ký túc xá vẫn tốt hơn. Phòng của bọn họ trong ký túc xá đối diện nhau, trước khi vào ký túc xá Triệu Quân nói: "Anh Thần, bây giờ đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối đi nhà tắm tắm."



"ĐI."



Tiết Ngạn Thần trở về ký túc xá, đầu tiên anh lấy chậu rửa mặt đi lấy nước, đi tàu một ngày một đêm, trên người cảm thấy rất khó chịu. Anh cởi áo, lây nước lau qua người sau đó nằm xuống giường nghỉ ngơi, đợi tỉnh dậy lại đến nhà tắm tắm rửa.



Chỉ là ngay khi anh nhắm mắt lại, thứ xuất hiện trước mặt anh chính là bóng dáng dịu dàng của người nào đó, khóe miệng anh vô thức cong lên.



Thật sự không ngủ được, anh cũng không ép buộc bản thân. Anh lấy ảnh chụp cùng Lạc Tĩnh Nghiên trong túi xách ra, ngắm nhìn một lúc. Sau đó anh lấy giấy bút trong ngăn kéo ra, viết một bức thư báo bình an cho Lạc Tĩnh Nghiên, rồi lại viết thêm một bức nữa cho người nhà họ Tần.



Triệu Quân ở đối diện với anh, lúc này trong lòng anh ấy cũng rất nhớ cô gái mình yêu. Tần Trân Trân đã cho phép anh ấy viết thư cho mình, vì vậy anh ấy hào hứng viết thư cho Tần Trân Trân. Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến bưu điện thành phố để gửi thư.



Bọn họ trở lại quân khu, di tới cửa ký túc xá thì gặp một thanh niên mặc quân phục, mặt chữ điền. Anh ta nhìn thấy Triệu Quân và Tiết Ngạn Thần thì vội vàng chào hỏi bọn họ.



"Triệu Quân, Ngạn Thần, các người trở về là tốt rồi."



Đặc biệt là khi anh ta nhìn Tiết Ngạn Thần, trong mắt dường như an chứa vẻ nịnh not.



Người này là anh re thứ hai của Tiết Ngạn Thần, chồng của Tiết Ninh Nam, Tống Thanh Tùng.



Bây giờ anh ta chỉ là một đại đội trưởng cấp dưới của Tiết Ngạn Thần.



Tiết Ngạn Thần nhớ tới lúc trước Tiết Ninh Nam đã viết thư ngăn cản mình và Lạc Tĩnh Nghiên, sau khi nhìn thấy anh ta, sắc mặt anh hơi không tốt, anh chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.



Tống Thanh Tùng nhận ra biểu cảm của Tiết Ngạn Thần hơi khác so với lúc trước khi nhìn thấy anh ta, giống như có chút xa cách, nhưng anh ta chỉ nghĩ là Tiết Ngạn Thần quá mệt mỏi nên không muốn nói chuyện.



"Ngạn Thần, hôm qua tôi cũng mới biết hóa ra là hai cậu ra ngoài làm nhiệm vụ. Haiz, công tác bảo mật của tổ chức quả thật rất tốt. Ban đầu chúng tôi còn tưởng rằng hai người các cậu bị buộc phải xuất ngũ chứ. Tuy nhiên, như vậy cũng rất bình thường, nhiệm vụ bí mật không phải đều phải được thực hiện bí mật sao.”



Tiết Ngạn Thần lại lạnh nhạt ừ một tiếng, nhỏ đến mức không nghe được âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận